Nhất Luân Nguyệt xì một tiếng, xé một mảnh vải trên vạt áo ra băng bó cho cậu.
“Bây giờ mới biết đau, vừa rồi dùng tay không bắt roi còn anh hùng lắm mà?”
Phong Thiếu An lại liếc nhìn thi thể của Bạch Mi bà bà, “Đại ca, cứ giết bà ấy thế ạ?”
“Chứ còn gì nữa?” Nhất Luân Nguyệt nhướng mày, “Bà ta muốn giết đại ca của ngươi, ngươi còn tính đưa bà ta về nhà ăn Tết hay gì?
Phong Thiếu An cắn môi, Nhất Luân Nguyệt thấy cậu bối rối mới nói: “Lần đầu tiên thấy ta giết người?”
Phong Thiếu An gật đầu, “Nhiều máu quá, Phái Nhi hơi sợ.”
Nhất Luân Nguyệt vỗ vai cậu, “Phong Thiếu An, ngươi có biết Bạch Mi bà bà là kẻ như thế nào không?”
Phong Thiếu An lắc đầu.
“Môn phái của Bạch Mi khét tiếng trong giang hồ. Đồ đệ của bà chẳng có kẻ nào tốt. Mấy chục năm qua, chỉ riêng Bạch Mi bà bà thôi đã hại chết không dưới một ngàn người.”
“Một ngàn!” Phong Thiếu An cũng có khái niệm về một ngàn, một ngàn đồng tiền có thể lấp đầy một cái rương lớn.
“Bà ta không chỉ hấp thu nội lực của những người luyện võ mà còn giết hại nhiều thiếu nữ đương độ xuân thì. Bạch Mi bà bà dùng máu của những cô nương ấy để tắm và luyện công, nhằm duy trì khuôn mặt xinh đẹp của mình.”
“Thật đáng ghét!” Nghe vậy, Phong Thiếu An không khỏi tức giận, nghĩ đến bao nhiêu người bị Bạch Mi bà bà sát hại dã man như vậy thì cậu lại hận không thể quay lại đấm bà ta mấy phát.
Nhất Luân Nguyệt vỗ vai cậu, ra hiệu cho cậu đứng dậy.
“Tiểu tử, giang hồ hiểm ác, đầu óc của ngươi ngốc nghếch mà tâm địa lại đơn thuần, muốn hành tẩu giang hồ thì đừng tùy tiện tin người, chuyện gì cũng phải cẩn thận suy nghĩ, biết chưa?
Hiếm khi, Phong Thiếu An thấy đại ca có dáng vẻ nghiêm túc như vậy nên vội vàng nắm lấy ve áo của y và nói: “Phái Nhi nhớ kỹ, cảm ơn đại ca đã dạy bảo.”
Nhất Luân Nguyệt nở một nụ cười ấm áp, thấy vậy Phong Thiếu An cũng ngây người trong thoáng chốc.
Đại ca cười lên thật sự rất đẹp, chí ít là đẹp hơn bất cứ cảnh sắc nào mà cậu đã từng thấy, vẻ đẹp này khiến cậu không kìm được cảm giác muốn bảo bọc.
Tuy chuyện đã qua nhưng mới chỉ là nhạc dạo, việc Nhất Luân Nguyệt giết chết Bạch Mi bà bà đã nhanh chóng lan truyền, rất nhiều kẻ từng làm chuyện gian ác hễ thấy họ cũng đi đường vòng.
“Hiệp khách Nhất Luân Nguyệt, huynh càng ngày càng nổi danh.” Thích Tiểu Tiểu không khỏi trêu ghẹo.
Một nhóm người cưỡi ngựa thong dong trên đường, gió núi ôn hòa, hương hoa thoang thoảng dễ chịu khiến người ta vô cùng vui vẻ.
Nhất Luân Nguyệt thở dài, “Đồ tử, đồ tôn của Bạch Mi bà bà trải khắp giang hồ, giờ ta giết bà ta chỉ sợ sau này sẽ không có ngày yên ổn.”
Thích Hiểu Dương đáp: “Sau này, Nguyệt đại ca ra ngoài phải cẩn thận một chút, những kẻ đó rất khó lường, không từ thủ đoạn rất khó đề phòng.”
Thích Tiểu Tiểu nói: “Nguyệt ca ca còn chẳng thèm để Bạch Mi bà bà vào mắt thì đám mèo ba chân đó đâu phải là đối thủ của Nguyệt ca.”
Thích Hiểu Dương đáp: “Lòng người nham hiểm, có nhiều lúc thứ lấy mạng mình không phải là võ công, muội đã quên chuyện Vương Hạc Quy rồi sao?”
Thích Tiểu Tiểu cau mày, “Tiểu Dương nói cũng phải, Nguyệt ca ca, ra ngoài nhớ dùng kim bạc kiểm tra trước khi ăn nhé.”
Tiểu nha đầu này thật ra tri kỷ, Nhất Luân Nguyệt rất thích.
Phong Thiếu An lặng lẽ lắng nghe rồi hỏi: “Có rất nhiều người muốn hãm hại đại ca ư?”
Nhất Luân Nguyệt mỉm cười với cậu, “Đúng vậy, kẻ thù của đại ca ngươi trải khắp thiên hạ. Chẳng phải ngươi nói muốn bảo vệ ta hay sao? Vậy ngươi phải quan sát cho cẩn thận, không chừng một ngày nào đó đại ca của ngươi sẽ bị ám toán.”
“Không đâu mà, không đâu!” Phong Thiếu An hoảng hốt đáp lời: “Không ai có thể làm tổn thương đại ca, Phái Nhi sẽ bảo vệ đại ca thật tốt!”
Các sư huynh đệ khác nghe vậy đều cười to.
Thích Tiểu Tiểu nói: “Thiếu An ca ca, vậy chúng ta giao an nguy của Nguyệt ca ca vào tay huynh. Nếu Nguyệt ca ca thiếu một sợi tóc thì Bích Vân Môn sẽ tìm huynh để hỏi.”
Phong Thiếu An cảm giác mình đang gánh vác trách nhiệm nặng nề, cậu cảm thấy thật tuyệt khi được tin tưởng.
“Ta sẽ làm được, Tiểu Tiểu muội muội yên tâm.”
Nếu nói Nhất Luân Nguyệt thích Thích Tiểu Tiểu thì chẳng qua là tình cảm dành cho muội muội, chỉ có điều nha đầu này thật dính người, hễ có cơ hội là quấn lấy, chỉ hận không thể mọc trên người Nhất Luân Nguyệt.
Lần nào Phong Thiếu An cũng ngây ngốc nhìn cô bé, cậu nghĩ làm con gái tốt thật, đại ca sẽ không mắng muội ấy, mỗi lần cậu muốn đến gần đều bị đại ca dữ ơi là dữ.
Cậu xoa xoa lồng ngực đang ê ẩm, bĩu môi.
“Ăn giấm à?” Thích Hiểu Dương trêu cậu.
“Ăn giấm là cái gì?” Phong Thiếu An chớp chớp, lòng hiếu học nổi lên trong ánh mắt.
Thích Hiểu Dương hắng giọng, “Là ghen, kiểu như nhìn thấy Tiểu Tiểu bám lấy Nguyệt đại ca thì khó chịu trong lòng, rất hụt hẫng.”
“Ừ ừ ừ.” Cuối cùng, Phong Thiếu An cũng tìm được người để chia sẻ, cậu chỉ vào ngực mình: “Chỗ này chua xót quá, chua hơn cả giấm ma ma mang về.”
“…” Vốn dĩ, Thích Hiểu Dương chỉ muốn trêu chọc cậu nhưng ai ngờ tên này lại nói ra câu ấy, “Chua xót thật á?”
Phong Thiếu An gật đầu lia lịa, “Ta không biết tại sao lại thế, mỗi lần thấy Tiểu Tiểu muội muội ôm đại ca thì ta thấy trong lòng rất khó chịu, rất chua xót và còn đau nữa.”
“…” Thích Hiểu Dương cúi đầu nhìn xuống đất, dường như đã phát hiện ra một chuyện quá khủng khiếp.
“Hiểu dương, ta bị làm sao vậy? Chính là ghen ư? Ghen là bệnh gì thế?”
Thích Hiểu Dương vuốt trán, gượng cười mấy tiếng, “Thiếu An ca, chuyện này, tục ngữ có câu “Khắp chân trời, nơi đâu mà không có cỏ. Tiểu Tiểu còn nhỏ, muội ấy chỉ coi huynh như anh trai, huynh cũng nhìn ra rồi đấy, muội ấy thích Nguyệt ca hơn, hai người không thể đâu.”
Phong Thiếu An gãi đầu, không hiểu: “Ta cũng rất thích đại ca.”
“Đệ cũng thích Nguyệt ca.” Cậu ta chỉ về phía các huynh đệ ngồi đằng sau, “Bọn họ cũng thích Nguyệt ca. Chỉ có điều, Thiếu An ca, huynh đừng nản lòng, bọn đệ cũng rất thích huynh, sau này huynh nhất định sẽ gặp được một cô nương tốt hơn. Tiểu Tiểu ấy mà, nó rất dễ thương nhưng huynh không phải kiểu nó thích, huynh hiểu không?”
“Cô nương…?” Phong Thiếu An lẩm bẩm một câu, vẫn là không hiểu Thích Hiểu Dương muốn truyền đạt cái gì nhưng nói chung cậu hiểu một điều: Trái tim đau ê ẩm, chính là ghen.
Tới trạm nghỉ chân, Phong Thiếu An kéo Nhất Luân Nguyệt qua một bên, tủi thân nói: “Đại ca đừng gần gũi với Tiểu Tiểu muội muội như vậy được không, Phái Nhi ăn giấm.”
“Phụt…”
Nhất Luân Nguyệt phun ngụm rượu lâu năm ra đầy mặt cậu, y nhìn Phong Thiếu An một lượt từ trên xuống dưới mới hiểu được lời cậu vừa nói: Tránh xa Tiểu Tiểu ra, ta ghen.
“Khụ khụ khụ, Phong Thiếu An, nhìn không ra, tiểu tử ngươi có thể như vậy nha.”
“A…” Phong Thiếu An lại không hiểu, cậu ôm ngực, nghĩ tới khung cảnh đại ca thân mật với Tiểu Tiểu, “Không được, chỗ này chua xót lắm, khổ sở muốn chết.”
“…” Nhất Luân Nguyệt vuốt cằm, “Tiểu tử ngươi biết chọn nhỉ, chẳng qua ca ca phải khuyên ngươi nên nhanh chóng từ bỏ đi, cha Thích sẽ không đồng ý đâu.”