Lạc Nhất Minh: “Diệp Tử, đánh thường mà anh cũng vác tướng tủ, bộ anh không thấy xấu hổ hả?”
Diệp Hồng dở khóc dở cười: “Thì đánh thường mới phải dùng tướng tủ chứ! Sao Kinh Vũ dùng được mà anh không được hả?”
Hàn Lãnh: “Còn dùng skin hở hang như vậy, muốn dùng mỹ nhân kế khiến bên kia lơ là chứ gì? Quá điếm rồi!”
Diệp Hồng hừ một tiếng: “Kẻ tà dâm thì nhìn cái gì cũng tà dâm!”
Tần Phi: “Vòng tích điểm mùa trước, Cửu Vĩ luôn nằm trên bảng cấm, không được chơi còn luyện, rảnh quá đúng không?”
Diệp Hồng chột dạ: “Phi ca, em sai rồi, kiếp sau em sẽ không chơi nó nữa!”
“Phụt……”
Không còn nghi ngờ gì nữa, tiếng cười này, là của Kinh Vũ. Cậu cười xong, cảm giác được bốn người kia đều đang nhìn mình liền cúi đầu, nuốt nước miếng “ực ực”.
“Ha–” Lần này tới lượt Tần Phi không nhịn cười nổi, đưa tay vỗ vai Kinh Vũ, “Buổi train team chiều nay cố lên nhé, nếu có thể đánh bại ANE, em sẽ được kí hợp đồng với PG.”
“Vâng.” Kinh Vũ nhẹ nhàng đáp lại, cậu im lặng một lúc lâu, lại do dự hỏi lại một câu, “Kí hợp đồng làm thành viên chính thức luôn ạ?”
“Đúng rồi, có vấn đề gì sao?”
“Không có……” Kinh Vũ đáp, cậu vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thật.
Trước khi tới PG, còn tưởng rằng PG đang tính lập đội dự bị, để cậu đi rừng cho đội đó. Nhưng cậu chỉ cần gặp được Tần Phi thôi, cũng đã hạnh phúc lắm rồi.
Ai ngờ đâu, Tần Phi lại nói cho cậu biết, chỉ cần có thể thắng ANE, sẽ được kí nhận làm thành viên chính thức, nói cách khác chính là — chỉ cần ký hợp đồng thành công, là có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng Tần Phi!
Thật sự thật sự như đang nằm mơ vậy……
Trong lòng vừa kích động lại vừa bất an, thế nhưng thao tác trên tay vẫn luôn ổn định.
Còn chưa qua phút 20, không cần tiêu diệt Rồng Hắc Ám, team cậu đã đẩy sạch hết trụ của bên địch, thắng một cách dễ dàng.
MVP được dành cho Cửu Vĩ Yêu Hồ của Diệp Hồng, nhưng Băng Tuyết Chi Tâm cũng không kém, chỉ thấp hơn Cửu Vĩ 0.2 điểm.
“Em cũng muốn đánh với Kinh Vũ!” Xong trận, Lạc Nhất Minh liền ồn ào, “Đi đôi đi đôi đi đôi! Jung bot kết hợp!”
“Hay đi ba luôn đi?” Hàn Lãnh vừa nói, vừa mở máy tính lên, “SP khác méo ai nuôi được thằng AD chuyên buff bẩn như mày đâu.”
“Nói giống như anh chăm bảo kê cho em lắm vậy, không phải lúc nào anh cũng đòi lên dame sao?”
“Anh mày vẫn luôn lên đồ support ok, lúc nào anh chả bảo vệ mày, lúc nào chả theo sát mày!”
Lên đồ support…… Ủa?
Lúc này, ánh mắt của bốn người đổ dồn về phía Hàn Lãnh.
Hình như có ai đó đã quên mới tối hôm qua thôi, mình đã lên đồ dame cùng tranh lane với xạ thủ thì phải?
Hàn Lãnh ho nhẹ một tiếng, dùng một giọng điệu kỳ quái mà hát lên: “Đừng nhìn em nữa đôi mắt ngày xưa, giờ ở đâu em còn là em, em nay khác rồi~”
Vừa dứt lời, y còn chưa kịp đăng nhập vào tài khoản, đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến từ bên ngoài.
Trong phòng huấn luyện, ngoại trừ Kinh Vũ, những người còn lại đều sửng sốt.
Vẫn là Lạc Nhất Minh mở miệng đầu tiên: “Huấn luyện viên về rồi sao?”
“Chắc vậy đó.” Diệp Hồng đáp.
“Mọi người đợi lát rồi hãy vào game, anh ra ngoài xem thử đã.” Tần Phi nói xong liền rời khỏi phòng huấn luyện, đi ra ngoài phòng khách.
Tần Phi không thấy được, lúc anh ra khỏi rồi, Kinh Vũ liền nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà, Lạc Nhất Minh vẫn luôn quan sát cậu nãy giờ, hình như thằng nhóc này đã phát hiện ra điều gì đó, cười tà: “Anh thích Phi ca đúng không?”
Kinh Vũ gật đầu không chút do dự: “Ừm.”
“Thích theo kiểu nào?”
“Hả?”
“Chồng yêu Phi ca của anh?” Nụ cười của Lạc Nhất Minh lại càng thêm đê tiện.
Nghe xong câu đó, mặt Kinh Vũ đỏ bừng trong nháy mắt, xấu hổ cúi gằm mặt, chỉ ước gì có cái lỗ để chui xuống.
Thật ra thì, lúc nhìn thấy ID jkll của Diệp Hồng, cậu đã đoán ra được bốn người tối hôm qua là những ai.
Thế asdf có khi nào là Phi ca không?
Mình sẽ không….. ở trước mặt của anh ấy… mà nói ra câu “Chồng yêu Phi ca của em” chứ?
Kinh Vũ muốn giải thích, lại bị sự thật này đả kích đến nửa ngày không mở miệng nổi.
Cũng may Lạc Nhất Minh chỉ là muốn trêu cậu, không thèm để chuyện này ở trong lòng: “Anh làm em sợ ẻ luôn á. Sáng sớm vô đọc lịch sử trò chuyện trong acc của Phi ca, em còn tưởng anh là một bạn gái, nếu thế thì sống ở đây bất tiện lắm.”
“Ủa? Anh còn tưởng mày rất hy vọng Kinh Vũ là một em gái mà?” Hàn Lãnh ngạc nhiên, “Còn đánh cược 5 bao que cay với anh.”
“Đó là hai việc khác nhau có được không hả?” Lạc Nhất Minh tặng Hàn Lãnh một ánh nhìn ghét bỏ, “Việc em cảm thấy anh ấy là một em gái, cùng việc em hy vọng ảnh không phải là một em gái, là hai việc khác nhau hoàn toàn đó nha!”
“Thế khi nào thì mày đưa cho anh 5 bao que cay?”
Nghe thế, Kinh Vũ lại phì cười, sự xấu hổ lúc nãy cũng đã không còn.
Bầu không khí nơi này, cũng ổn đấy chứ.
Lúc này, Tần Phi đã ngồi xuống trên sô pha ngoài phòng khách, không bao lâu sau, một người đẩy cửa lớn của PG ra rồi bước vào, đúng là Phương Lạc Phàm — huấn luyện viên của PG.
Thoạt nhìn, trông y có chút mỏi mệt, lặng lẽ đi qua ngồi xuống bên cạnh Tần Phi, thở dài một tiếng. Sau đó, chú ý tới…… cái bánh kem trên bàn?
Phương Lạc Phàm sửng sốt một chút, do dự hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của ai sao?”