Đầu óc ta choáng váng vì tức giận.
Ta nhịn không được nghẹn ngào, “Tỷ nghĩ đến phụ mẫu, nghĩ đến huynh trưởng, nghĩ đến tiểu đệ, ta van cầu tỷ tỉnh táo một chút, được không?”
Khương Nghiên nhìn chỗ khác, không nói gì.
Ta biết nàng nghe lọt, liền lại mềm giọng.
“Mau về nhà đi, trước khi ta dỗ Vương gia, tỷ đừng ra ngoài nữa.”
“Biết rồi biết rồi. “
Khương Nghiên trừng mắt liếc ta một cái, “Phiền muốn chết.”
Nàng ta thở phì phò ra khỏi cửa vườn.
Nàng đi rồi, nhưng tâm ta một chút cũng không buông lỏng, vội vàng quay đầu lại nhìn chung quanh, quả nhiên ở dưới hành lang nhìn thấy một thân váy đỏ.
Trái tim cũng lạnh đi theo.
Triệu Tòng Ngọc đã biết ta và tỷ tỷ đổi thân, biết ta là Khương Lê!
Ta gọi Thúy Quyên đến, đem chuyện này giao phó cho nàng:
“Trước đi tìm ca ca ta, để cho hắn nghĩ biện pháp quản tốt tỷ tỷ, nếu thật sự không được, đem nàng trói ở nhà.”
“Nô tỳ biết rồi. “
Ngay cả Thúy Quyên cũng biết sốt ruột sợ hãi, nhưng Khương Nghiên lại giống như một khối gỗ, thật không biết mấy năm nay, lễ thức nàng đọc đều lưu trong đầu ai.
Ninh vương gọi ta, ta vội vàng bước nhanh qua nắm tay hắn.
“Muội muội hỏi ta chút chuyện, ta cùng nàng nói thêm vài câu. Để Vương gia đợi lâu.”
Ninh vương lắc đầu, “Không sao.”
Lên xe ngựa, Ninh vương cũng không buông tay ta ra, ta ngẩn người nhìn đường phố bên ngoài chiếc rèm mỏng manh.
Tính tình tỷ tỷ khó khuyên được, ta nhìn về phía Ninh Vương, trong lòng thở dài.
Cho dù có thai cũng phải hai tháng sau mới biết được, nếu như hai tháng này đã bị Triệu Tòng Ngọc vạch trần thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó, Vương gia sẽ tha thứ cho nhà chúng ta sao?
“Phu nhân,” Ninh Vương thấp giọng nói, “Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không, có cần ta hỗ trợ?”
“Có việc thì nói với ta, chúng ta là phu thê, vô luận chuyện lớn chuyện nhỏ đều nên cùng nhau thương lượng, cùng nhau đối mặt. “
Ninh Vương ôn nhu nói.
Trong lòng ta mềm nhũn, thiếu chút nữa nói ra chuyện đổi người, nhưng lời đến bên miệng vẫn nhẫn nhịn trở về.
Lại…… chờ thêm một chút vậy.