Tiêu Dương thấy cậu cười, chế nhạo nói, “Nữ sinh này chắc là nữ sinh mấy hôm trước chờ cậu ở bậc thang hội trường đúng không, tôi nói này, tại sao nguyện ý chờ lâu như vậy, có phải ở thời điểm đó đã có cái gì đúng không?”
Hứa Niệm thấy cảnh này liền nhìn về phía Tiêu Dương đang cầm điện thoại, “Cậu có thể nghiêm túc một chút được không, bây giờ cần yên lặng nghe bố trí công việc”
“Được được được, tôi lập tức thu lại.” Tiêu Dương sợ cô ta, thu hồi điện thoại, một lần nữa cầm lấy bút.
Phía trước đang phân chia công việc, nhưng Hoắc Ngập hiển nhiên không nghe vào, nhưng mà cho dù đang thất thần, thì anh cũng biết phía trước đang nói cái gì.
Anh nhìn về hướng điện thoại vừa rồi mà xoay bút, rõ ràng trong lòng đang có mục đích.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hoắc Ngập từ ghế chủ tịch rời đi, vừa mới lên lầu, liền nghe phía trước ‘rầm’ một tiếng, hình như có người ngã xuống đất.
Các bạn học phía trước kinh hô một hồi, nhanh chóng quây thành vòng tròn.
Tiêu Dương nhón chân xem tình huống bên trong, “Để tôi xem, tình huống gì đấy, phía trước đang làm gì vậy?”
Người phía trước xem xong náo nhiệt trở về nhìn qua, trả lời câu, “Học sinh chuyển trường lớp hai đang đánh Trần Tuyên Trùng.”
Nam sinh bên cạnh mặt khiếp sợ, “.. Đánh Trần Tuyên Trùng sao?”
“Đúng vậy.” Nam sinh kia nâng tay lên, biểu thị lại động tác vừa rồi, “Chỉ hai cú đánh, vật người qua vai mà đánh gục.”
“Trời ạ, ai đấy, quá cường rồi?”
Hoắc Ngập đi lên phía trước vài bước, liền thấy Lâm Kiều ấn ngã Trần Tuyên Trùng trên mặt đất, cô gái nhỏ mặt trắng nõn, chính xác vừa xuất hiện trong video vừa rồi.
Là cô gái cảm thấy anh là một người tốt.
Tiêu Dương há miệng chỉ vào cô, “Tình huống gì đây, cậu đây là người chuyên tìm bạn gái thích gây ẩu đả với lão đại sao?”
Hoắc Ngập nhìn cô gái phía trước đang không biết làm sao, đuôi lông mày nhướng lên, nhẹ nhàng chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Lâm Kiều không biết nên làm sao, cũng không biết mọi chuyện sao lại phát triển đến nước này..
Cô cũng chỉ đang đứng ngoài hành lang bên cạnh phơi nắng, cũng không trêu trọc đến ai.
Trần Tuyên Trùng đi đến liền khoác lên bả vai cô, đè nặng xuống, “Nghe nói cậu rất mạnh nha, còn bắt nạt được cả Trần Thi Nam? Đi theo tôi tán gẫu không?”
Bên cạnh cũng có mấy nữ sinh đang phơi nắng, thấy Trần Tuyên Trùng đến thì sợ tới mức không nhẹ, vội lui sang hướng bên cạnh.
“Đừng khoác lên vai tôi như vậy.” Lâm Kiều không thích kiểu tiếp xúc này, duỗi tay gạt tay cậu ta.
“Cậu mẹ nó cũng rất kiêu ngạo đấy, còn dám làm như vậy với tôi?” Trần Tuyên Trùng ngữ khí hung hăng nói, duỗi tay nắm cằm cô, tay khoác trên vai cũng không buông, cả người cố kéo cô đi về phía trước.
Lâm Kiều nhăn mày, duỗi tay bắt lấy cổ tay cậu ta, xoay người trực tiếp quăng ngã qua vai.
Một tiếng ‘rầm’ vang lên, người xung quanh bị cô dọa nhảy, lấy cô làm trung tâm, dần dần lui thành vòng lớn, “Ồ ồ ồ!”
Nữ sinh này nhìn nhu nhu nhược nhược, thế mà khi đánh nhau còn rất khủng bố, nam sinh cao to như vậy nói quăng ngã liền quăng ngã.
Sau khi bị quăng ngã, Trần Tuyên Trùng nằm dưới đất phát ngốc, chờ khi phản ứng lại, tay đã bị bẻ gập trên lưng, giận tím mặt chửi, “** mẹ, mày mẹ nó hôm nay xong đời!”
Lâm Kiều càng thêm dùng sức vặn chặt tay Trần Tuyên Trùng, hiển nhiên là rất tức giận.
Lý Thiệp ở trong phòng học thấy được cảnh này, trực tiếp chạy ra ngoài, nhìn Lâm Kiều không thể tin được, “Mẹ kiếp! Tuyệt vời đấy, Tiểu Điềm Điềm!”
Trần Tuyên Trùng bị ấn không đứng dậy được, cảm thấy cực kỳ mất mặt, tay cảm giác như sắp bị bẻ gãy, mở miệng chửi ầm lên, nói toàn lời dơ bẩn.
“.. Đừng mẹ nó bẻ, mẹ mày, mày muốn chết sao!”
Lâm Kiều nghe được lời này, nhớ tới chuyện mấy ngày nay liền có chút phiền, giọng so với cậu ta còn lớn hơn, “Mấy người các cậu thật phiền phức, tôi đây muốn nói với giáo viên!”
Giọng nói khí mười phần, rõ ràng bị ủy khuất đến sốt ruột, nghe như một tên ác bá chốn học đường..
Bạn học xung quanh nhìn Lâm Kiều đang áp đảo Trần Tuyên Trùng, rơi vào trầm mặc.
Trần Tuyên Trùng trên mặt đất bị rống ngốc.
Mẹ nó đây mà là ủy khuất sao?
Còn ủy khuất?
Cậu ta đang nằm đây, đến một ngón tay còn chưa đụng tới, kết quả đã bị quăng ngã, lại còn bị vặn cánh tay! Rốt cuộc là ai nên ủy khuất cơ chứ, mẹ kiếp!
*
Tác giả có chuyện muốn nói: Rạp hát ngày hôm qua mở nhỏ quá, nay tôi sẽ làm lại.
Tác giả: Lão Lâm, có muốn vợ hay không? Nếu muốn, chỉ cần mở miệng vàng, sau này tôi sẽ gửi cho cô.
Lâm Kiều: Ha ha, vậy thì cô gửi đi.
Tác giả: Được rồi, bùm!
Vào đi, chồng anh ở đây.
“Được.” Hoắc Ngập xách vali đi vào, ở bên ngoài đợi cũng đã lâu.
Lâm Kiều: Vợ à?
Hoắc Ngập: Ừ.
Lâm Kiều: “…”