Trong văn phòng xa hoa trên tầng cao nhất của công ty.
Dương Thanh ung dung ngồi trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói lời nào.
Lạc Bân cẩn thận ngồi xuống bên cạnh: “Chủ tịch, cậu tới đây nhất định là có điều gì cần dặn dò.
Xin cậu cứ nói, tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng”.
“Đợi đi!”
Dương Thanh lạnh lùng đáp lại hai chữ rồi im lặng, hai mắt vẫn nhắm chặt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Thanh vẫn ngồi đó nhắm mắt nghỉ ngơi, khiến Lạc Bân cảm thấy vô cùng áp lực.
Trán ông ta đã rịn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng lo sợ bất an.
Chủ tịch nói đợi là đang đợi ai? Không phải là chủ tịch nắm được nhược điểm gì rồi đấy chứ?
Trong lúc Lạc Bân đang thấp thỏm chờ đợi, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Ông ta đang định khiển trách thì thấy người đó đi tới đưa cho Dương Thanh một tập tài liệu: “Anh Thanh, đây là thứ anh cần”.
Lúc này, Dương Thanh mới mở mắt đọc tài liệu, sắc mặt dần trở nên âm trầm.
Lạc Bân bối rối không dám rời mắt khỏi tập tài liệu kia, trong lòng chợt cảm thấy bất an lạ thường.
“Bịch!”
Dương Thanh hung hăng ném tập tài liệu vào người Lạc Bân: “Đọc lên cho tôi!”
Thấy Dương Thanh nổi giận như vậy, Lạc Bân không khỏi run bần bật, vội vàng nhặt tài liệu từ dưới đất lên.
“Ngày 5 tháng 6, nhận hối lộ ở khách sạn Duyên Kiếp …”
Lạc Bân chỉ đọc câu đầu tiên đã vội ngậm miệng lại, không dám đọc tiếp nữa.
Bên trong tập tài liệu này có toàn bộ chứng cứ phạm tội của ông ta trong vòng chưa đầy một tháng từ khi nhậm chức tổng giám đốc đến nay.
Điều khiến ông ta sợ hãi nhất chính là, thời gian và địa điểm của những lần phạm tội đều được ghi chép rất rõ ràng, hết đường chối cãi.
Dương Thanh nổi giận nói: “Đọc tiếp đi!”
Lạc Bân bị dọa toàn thân run rẩy, quỳ rạp dưới chân Dương Thanh: “Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.
Xin cậu cho tôi thêm một cơ hội…”
Lúc này, trên mặt Lạc Bân đã giàn giụa nước mắt.
Từ một nhân viên cấp thấp nhất, ông ta bò tới vị trí hôm nay cũng không dễ dàng gì.
Mấy chục năm làm trong công ty, ông ta đều rất tuân thủ quy định, chưa từng nhận hối lộ.
Mãi cho đến khi tổng công ty bổ nhiệm ông ta làm tổng giám đốc chi nhánh Giang Hải, rất nhiều gia tộc có máu mặt đã chủ động tới lấy lòng ông ta, khiến ông ta không chịu được cám dỗ, âm thầm nhận không ít quà cáp.
“Anh Thanh, có cần giết luôn không?”
Trong khi Lạc Bân đang lo lắng không biết mình còn có thể làm tổng giám đốc nữa hay không, Mã Siêu chợt nói một câu khiến ông ta suýt ngất xỉu tại chỗ.
Đương nhiên Mã Siêu không hề nói đùa, anh ta hiểu rất rõ ý nghĩa của tập đoàn Nhạn Thanh với Dương Thanh.
Lạc Bân nhận hối lộ chứng tỏ ông ta đã vì lợi ích cá nhân gây tổn hại đến lợi ích của công ty.
Đúng là gan to bằng trời.
Cộp cộp cộp!
Dương Thanh không lên tiếng, chậm rãi gõ ngón tay xuống mặt bàn trà như đang vẽ bùa đòi mạng.
Lạc Bân đã nhũn cả hai chân, không còn sức để cầu xin thêm nữa.
“Nể tình đây là lần đầu phạm lỗi, tôi có thể cho ông thêm một cơ hội.
Nhưng hãy nhớ lấy, nếu ông còn tái phạm, số tiền ông nhận hối lộ sẽ trở thành thứ đưa ông vào chỗ chết đấy”, Dương Thanh nheo mắt nói rồi đứng dậy rời đi.
Lạc Bân vui sướng như từ cõi chết trở về, vội vàng cam đoan với bóng lưng của Dương Thanh: “Cảm ơn chủ tịch, tôi xin hứa sẽ không có lần sau nữa đâu”.
Ông ta vốn tưởng mình phải ăn cơm tù, nào ngờ Dương Thanh lại đồng ý cho mình một cơ hội, không khỏi biết ơn tột cùng.
Ông ta thầm thề, nhất định phải tận tâm làm việc cho anh.
Mã Siêu đi theo Dương Thanh ra khỏi công ty, khó hiểu hỏi: “Anh Thanh, tại sao còn muốn giữ ông ta lại?”
“Tôi vừa mới trở về, dưới tay không có nhiều người dùng được.
Muốn xử lý ông ta rất dễ, nhưng muốn tìm một tổng giám đốc đã quen với công việc trong tập đoàn Nhạn Thanh thì rất khó”.
Dương Thanh đáp lại một câu rồi nói tiếp: “Tập đoàn Nhạn Thanh bị gia tộc Vũ Văn chiếm đoạt nhiều năm như vậy, đám lãnh đạo đều do gia tộc Vũ Văn bồi dưỡng nên.
Trừ phi bây giờ lập tức đổi toàn bộ người đi, nhưng nếu thực sự làm như vậy, công ty sẽ bị hủy trong tay tôi.
Cho dù muốn đổi cũng không phải lúc này.
Chuyện này không thể nóng vội được”.
“Em hiểu rồi.
Anh Thanh muốn bồi dưỡng người của mình, đợi đến khi thời cơ chín muồi mới thay máu cả tập đoàn”.
Mặc dù Mã Siêu giỏi võ nhưng cũng không phải loại người lỗ mãng.
Anh ta nhanh chóng hiểu được ý đồ của Dương Thanh: “Anh Thanh đã có được chứng cứ phạm tội của Lạc Bân, ngay lúc ông ta sắp tuyệt vọng, anh lại cho ông ta thêm một cơ hội.
Ông ta nhất định sẽ rất biết ơn, từ đó sẽ hết mình vì công ty”.
“Nếu sau này Lạc Bân có thể làm việc nghiêm chỉnh, lại thực sự có năng lực, anh Thanh nhất định sẽ cho ông ta cơ hội lớn hơn để thể hiện”.
Dương Thanh nhìn Mã Siêu bằng ánh mắt phức tạp, anh thở dài: “Với năng lực của cậu, nếu ở lại biên giới phía Bắc thì tiền đồ sẽ rất xán lạn.
Nhưng cậu lại chọn đi theo tôi, rất đáng tiếc!”
Mã Siêu vô thức đứng thẳng lưng, thành thật nói: “Ở biên giới phía Bắc, anh Thanh chính là thần.
Nếu không có anh, không biết em đã phải chết bao nhiêu lần.
Được đi theo anh là vinh hạnh của em!”
Dương Thanh không nói gì nữa.
Đi thêm vài bước, anh chợt dừng lại: “Điều tra cho tôi một chuyện.
Rốt cuộc năm năm trước là ai đã hãm hại tôi và Tần Thanh Tâm”.
Đột nhiên, người Dương Thanh tản ra khí thế vô cùng đáng sợ, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
– —————————
.