Tốc độc của Trì Diễm chậm dần, cuối cùng lại giống như máy móc mà chạy đến gần Chu Nguyên Lê. Cậu thật sự muốn khóc, nhưng ngay cả tuyến lệ cũng đông cứng lại, đôi mắt vì lạnh mà trở nên đau đớn.
“Tam Hỏa Nhi……” Chu Nguyên Lê chồm cả người lên trên lan can, mũi và hốc mắt đều đỏ hoe. “Em làm tốt…… làm thật sự rất tốt. Em có thể từ bỏ…… nhưng không phải là lúc này!”
“Chào bạn! Bạn muốn tìm hiểu chút về câu lạc bộ điền kinh không?!”
“Chúng tôi sẽ luôn đồng hàng, gắn bó với nó, mỗi một thành viên đều rất quan trọng, thành tích không tốt cũng không sao cả……”
“Có thể một ngày nào đó đội chạy đường dài sẽ vì nó Có thể bị giải tán nếu không đủ số lượng thành viên…… nhưng chắc chắn không phải bay giờ!”
À…… Cậu nhớ đến lúc đó vì sao cậu lại tham gia câu lạc bộ điền kinh —— nói tới việc này thì động lực lúc đó của không trong sạch tí nào, lúc đó thật sự cậu không hề có một chút hứng thú nào với điền kinh cả. Cậu chỉ là, chỉ là không muốn cô gái này thất vọng như vậy; muốn nhìn muốn nhìn thấy cô tận tâm hướng dẫn cậu, lúc đó mắt cô sẽ sáng và lấp lánh như những vì sao, tình yêu và hy vọng của cô đối với câu lạc bộ chạy đường dài không nên biết sẽ phải nương tựa vào đâu chỉ vì số lượng thanh viên Không đủ mà tan tành.
Thể chất của câu chỉ ở mức trung bình và cũng không thông minh lắm., chỉ được một cái là nhân cách tốt như mọi người thường nói đó là “đặc điểm của beta” —— cậu cũng coi như có nghị lực, cũng rất kiên nhẫn.
Trì Diễm cúi đầu, chỉ nhìn chằm chằm đường băng của bản thân trên mũi chân. Giờ khắc này, cậu không nhìn thấy ai nữa cả.
Một bước, thêm một bước, thêm một bước nữa thôi…… cậu tự nhủ trong lòng, nếu tiến thêm một bước, vẫn có thể tiến xa hơn một chút. Cậu như là con lừa kéo xe, chỉ cần bịt kín hai mắt đi. Tốt hơn hết là đừng nhìn con đường như vô tận phía trước.
Hô hấp bắt đầu trở nên đều đặn, bước chân không biết khi nào cũng bắt đầu phối hợp với nhịp thở. Dù sao, chỉ cần cậu tiếp tục chạy về phía trước…… Cậu nghĩ thầm, tự nhủ phải chạy về phía trước thêm một bước nữa.
Cho đến khi… vạch đích màu đỏ đột ngột đập vào mắt anh rồi từ từ ở trên bên eo cậu rơi xuống. Rồi có người chạy đến, ôm chặt lấy anh. “Tam Hỏa Nhi, Tam Hỏa Nhi……” Hình ảnh từng giọt lệ rơi xuống trên khuôn mặt của Chu Nguyên phản chiếu trong mắt cậu, “Tên nhóc này! Vậy mà thắng rồi…… Lúc mới bắt đầu làm tim chị đập nhanh lắm biết không, tức chết chị rồi……”
Trạng thái căng thẳng qua một lúc lâu vẫn không lắng xuống được, cho đến khi được kéo lên bục nhận giải, Trì Diễm vẫn có chút mơ màng.
Vậy mà cậu có thể giành giải quán quân sao? Thật không thể tin được……
“Đến đây, đến đây, đến đây nào, chụp ảnh kỷ niệm đi!” Nhiếp ảnh gia giơ tay ra hiệu, “Nhìn vào máy nào!” Chu Nguyên Lê tay trái ôm Vạn Duệ Dương, tay phải ôm Trì Diễm. Trong tay Trì Diễm cầm chiếc cúp của quán quân. Lúc bấm nút chụp, cậu không kiềm lòng nổi mà liếc nhìn sang bên trái, nhưng cũng không dám liếc quá lộ liệu mà nhìn thấy nụ cười thoải mái không không có tí thục nữ nào của chị ấy.
Chị ấy nên vui vẻ, nhiệt tình và năng động, tỏa sáng trong lĩnh vực mà chị ấy thích.
Vì điều này, Trì Diễm sẵn lòng hiến dâng hết thảy.
Lời tác giả:
Sau khi viết xong chương chạy 3.000 m, tôi cảm thấy như mình đã tự mình chạy một chuyến.
Bé ngây thơ thích tiền bối vào thời điểm này là chuyện bình thường. Cứ tưởng tượng trong đời cậu chưa từng nhận được sự quan tâm, bỗng nhiên có một chị gái trẻ xinh đẹp, coi trọng cậu, chăm sóc và động viên cậu, làm điểm tựa cho cậu. Hy vọng cậu ấy sẽ tỏa sáng một lần duy nhất cho chính mình trong quãng đời đại học cuối cùng của mình.
Chỉ cần bạn dành cho cậu ấy một chút “tình yêu”, cậu ấy sẽ đi cùng bạn.
Nhưng tiền bối không thích bé ngây thơ. Bởi vì cậu ấy quá bình thường, dường cậu ấy như không có một chút hấp dẫn nào.
Thế thì tại sao sau này bạn công lại thích bé ngây thơ? Bởi vì ổng là công á, nên ổng cảm thấy mọi thứ ở bé ngây thơ điểm nào cũng cực kì hấp dẫn cả wwww (nghĩ lại thì thấy có chút biến thái ha).