Trong không khí trầm mặc, Bạc Cận Ngôn từ tốn mở miệng: “Chúng ta cần tìm một người đàn ông bản xứ từ 25 đến 30 tuổi, diện mạo bình thường, chiều cao trung bình, dáng người hơi gầy, thường xuyên ra vào khu vực xảy ra các vụ án. Rất có khả năng hắn là nhân viên ở đó. Đây là một nguyên nhân khiến hắn không thu hút sự chú ý của người khác.
Hắn tương đối thông minh, cũng rất cẩn thận. Trước khi gây án, hắn sẽ thận trọng quan sát. Hắn có sở thích riêng về nạn nhân. Đối tượng hắn lựa chọn đều là các cậu bé nông thôn vào thành phố làm thuê, bỏ học hoặc thích chơi bời. Những đứa trẻ này không có nhiều kinh nghiệm sống, cũng không đề phòng người lạ như các bé gái, thể lực không bằng đàn ông trưởng thành, nên dễ bị dụ dỗ khống chế.
Đa phần địa điểm gây án đều nằm ở khu vực đông người qua lại, vì vậy tội phạm không thể dùng bạo lực bắt nạn nhân, mà hắn thông qua dụ dỗ bằng lời nói. Hắn rất có năng lực giao tiếp. Đầu tiên, hắn sẽ tiếp xúc trò chuyện với nạn nhân, giành được sự tín nhiệm ban đầu. Tiếp theo, hắn sẽ lấy một số lý do như mời ăn uống, giới thiệu công việc…dụ đối phương đến địa điểm hắn đã nhắm trước, sau đó sát hại nạn nhân.
Trong cả quá trình gây án, tội phạm không sử dụng xe hơi, bởi vì xe hơi thu hút sự chú ý. Hơn nữa hắn cũng không có xe hơi.
Hắn sống một mình. Điều kiện kinh tế của hắn không đủ để mua nhà, mà hắn thuê nhà ở gần chợ nông sản, hoặc là căn hộ do bố mẹ để lại, vị trí tương đối hẻo lánh. Nhà hắn có khả năng là địa điểm gây án.
Trên đây là chân dung sơ bộ của tội phạm. Sau khi tìm ra thi thể, tôi sẽ phác họa hoàn chỉnh chân dung tội phạm.”
Bạc Cận Ngôn phát biểu xong, cả căn phòng im lặng như tờ.
Cách đám đông, Giản Dao nhìn Bạc Cận Ngôn từ phía xa xa. Cô trầm tư suy nghĩ, mô tả của anh đúng là khiến bộ não của cô dần hiện lên hình ảnh một người đàn ông. Hắn tựa hồ như là một người dân bình thường nhất trong thành phố này. Nhưng cuộc sống và phương thức phạm tội của hắn được Bạc Cận Ngôn phác họa hết sức sinh động.
Lúc này, Bạc Cận Ngôn lại nói: “Các anh có thể đưa ra câu hỏi.”
Bên ngoài cửa sổ bầu trời tối đen. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lý Huân Nhiên là người mở miệng trước tiên: “Giáo sư Bạc, tại sao tội phạm có độ tuổi từ 25 đến 30?”
“Tuổi tác của hắn không thể quá nhỏ. Quá nhỏ sẽ không có điều kiện kinh tế và căn hộ độc lập, khó thực hiện hành động dụ dỗ và giết người. Hắn cũng không quá lớn tuổi. Hai người đàn ông cách biệt tuổi tác quá lớn đi cùng nhau, ít nhiều cũng thu hút sự chú ý. Ngoài ra, hắn là một tên có tâm lý biến thái. Tâm lý biến thái thường manh nha từ thời thanh xuân. Biến thái đến mức độ giết người, thông thường cần thời gian ủ bệnh từ mười năm trở lên.” Bạc Cận Ngôn trả lời rất nhanh.
Lý Huân Nhiên ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tại sao hắn sống gần chợ nông sản, cũng là địa điểm nạn nhân đầu tiên mất tích?”
Bạc Cận Ngôn liếc anh: “Tội phạm đúng là thông minh và to gan hơn người bình thường, nhưng hắn cũng chỉ có thế mà thôi. Từ việc hắn lựa chọn nạn nhân thanh thiếu niên yếu ớt, đến thủ đoạn gây án đơn điệu của hắn, có thể thấy, với tư chất có hạn của hắn, ở lần đầu tiên gây án, hắn tuyệt đối không dám đi xa nhà vài cây số mà hắn không quen thuộc. Hắn cũng không chắc chắn có thể thuyết phục nạn nhân cùng hắn đi tới địa điểm xa hơn.”
Mọi người đều gật gù. Ban đầu nghe kết luận của Bạc Cận Ngôn, ai nấy đều cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng nghe sự phân tích của anh, bọn họ phác giác tất cả đều hết sức đơn giản.
Có tiền lệ Lý Huân Nhiên, những người khác lần lượt mở miệng, đưa ra nghi vấn trong lòng. Sắc mặt Bạc Cận Ngôn lãnh đạm, không hẳn nhiệt tình. Nhưng đúng như anh nói, anh không chế nhạo mỉa mai. Câu trả lời của anh tuy ngắn gọn nhưng cũng rất rõ ràng.
Cuối cùng, mọi người đã hỏi tương đối, Lý Huân Nhiên đột nhiên mở miệng: “Giáo sư Bạc, tại sao anh nói sau khi tìm thấy thi thể nạn nhân, anh có thể phác họa hoàn chỉnh chân dung tội phạm?”
Phòng hội nghị lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Bạc Cận Ngôn đứng dưới ánh đèn sáng. Ánh mẳt anh lướt qua mọi người, đôi mắt dài trong suốt của anh cuối cùng vụt qua ý cười kiêu ngạo: “Bởi vì mọi tiếng nói từ nội tâm của hắn đều phản ánh trên thi thể nạn nhân.”
***
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn về đến ngôi biệt thự đã hơn chín giờ tối. Vừa vào nhà, Bạc Cận Ngôn thong thả đi lên cầu thang. Giản Dao đứng dưới hỏi: “Bây giờ chúng ta làm gì?”
“Đi tắm.”
Giản Dao ngồi dưới nhà chờ đợi. Hôm nay là lấn đầu tiên cô tận mắt chứng kiến năng lực nghề nghiệp của Bạc Cận Ngôn. Ấn tượng của cô về anh đã có sự thay đổi lớn. Người đàn ông này trong công việc đáng kính hơn trong cuộc sống gấp nhiều lần. Trông anh giống một thần thám thực thụ, tuy vẫn còn hơi cao ngạo và khó gần, nhưng anh mang đến cảm gác đáng tin cậy cho người khác.
Vì vậy, dù thời gian không còn sớm, Giản Dao vẫn theo anh về ngôi biệt thự, toàn tâm toàn ý phối hợp điều tra. Cô không ngủ nghỉ cũng chẳng sao.
Một lúc sau, Bạc Cận Ngôn mặc áo choàng tắm đi xuống tầng một, mái tóc ngắn ướt rượt của anh dính vào trán, gương mặt càng trắng trẻo. Anh đi thẳng đến bên ghế sofa ở phòng khách ngồi xuống, tiện tay cầm quyển sách lên đọc.
“Tối nay còn có việc gì không?” Giản Dao hỏi.
Bạc Cận Ngôn chẳng thèm ngẩng đầu: “Không.”
“Chúng ta không cần trợ giúp cảnh sát tìm kiếm thi thể nạn nhân và tội phạm sao?”
Anh nhướng mắt liếc cô một cái: “Đó là việc của cảnh sát. Tôi chỉ phụ trách phân tích vụ án.”
Giản Dao lập tức hiểu lời anh nói. Bây giờ cảnh sát huy động một lực lượng lớn, có khả năng tìm kiếm xác nạn nhân thông đêm, cô và anh cũng chẳng giúp được gì. Thế là cô đứng dậy: “Vậy tôi về nhà trước, ngày mai lại đến đây.”
Bạc Cận Ngôn bình thản giở sách, nhẹ nhàng thốt ra hai từ: “Không được!”
Giản Dao ngạc nhiên nhìn anh, lại nghe anh từ tốn nói tiếp: “Bây giờ toàn bộ thời gian của em đều thuộc về tôi.”
Giản Dao ngẩn người, trố mắt nhìn gương mặt nghiêng của anh. Nếu đổi lại là người đàn ông khác nói câu này, ít nhiều cũng mang hàm ý chòng ghẹo hoặc mờ ám. Nhưng lời nói thốt ra từ miệng Bạc Cận Ngôn, đương nhiên đúng nghĩa đen của từ ngữ.
Nhưng bây giờ chẳng phải hết việc rồi hay sao?
Giản Dao: “…Tôi về nhà trước, khi nào anh gọi, tôi sẽ đến ngay.”
“Không được. Nếu nữa đêm cần đi xem thi thể nạn nhân, lẽ nào tôi còn phải mất thời gian lái xe đến đón em?”
Giản Dao im lặng trong giây lát. Bây giờ bắt tội phạm càng sớm ngày nào, sẽ có thể ngăn cản hắn giết người ngày đó.
Cô hỏi: “Vậy tôi ngủ ở đâu?”
“Phòng của Phó Tử Ngộ.”
***
Đêm đã về khuya, Giản Dao nằm trên chiếc giường rộng lớn, ngắm nhìn rừng núi tối đen bên ngoài cửa sổ. Cô không tài nào ngủ nổi.
Đã mười một giờ đêm, Bạc Cận Ngôn vẫn chưa ngủ. Buổi tối yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh đi ngoài hành lang. Thậm chí cô còn nghe thấy tiếng anh lật giở sách, anh viết chữ trên tấm bảng trắng và tiếng động nhẹ ở căn phòng làm việc bên cạnh.
Giản Dao bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
“Giản Dao, bọn anh đã phát hiện ra thi thể nạn nhân.” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng gió thổi ù ù, tiếng người ồn ào huyên náo. Lý Huân Nhiên ngừng vài giây, giọng nói của anh vô cùng nặng nề: “Rất nhiều.”
Giản Dao lập tức bật dậy rời khỏi phòng.
Hành lang tối om, cô đi đến phòng Bạc Cận Ngôn, gõ cửa gọi tên anh nhưng không có ai trả lời.
Giản Dao lại rút điện thoại gọi vào máy di động của anh nhưng vẫn không có người bắt máy, bên trong cũng chẳng có tiếng chuông điện thoại. Hay là anh nửa đêm đi ra ngoài?
Giản Dao chạy xuống tầng một, mở tủ tìm chìa khóa.
Khi cô đẩy cánh cửa phòng ngủ của Bạc Cận Ngôn, một luồng khí nóng thổi vào mặt cô. Anh mở điều hòa nóng.
Trong phòng ngủ tối om. Giản Dao lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường cỡ lớn đặt giữa phòng, trên giường có người đang nằm. Giản Dao bật đèn, lại gọi hai tiếng, Bạc Cận Ngôn vẫn không tỉnh giấc. Cô đành tiến lại gần.
Giản Dao đẩy cánh tay anh: “Bạc Cận Ngôn!”
Anh vẫn bất động.
Giản Dao chỉ còn cách vỗ nhẹ vào mặt anh hai cái: “Mau tỉnh dậy đi!”
Cuối cùng anh cũng có phản ứng, đôi lông mày hơi nhướn lên. Giản Dao tưởng anh thức giấc, ai ngờ anh vẫn nhắm mắt, giơ tay, túm lấy tay cô. Giản Dao ngẩn người. Bạc Cận Ngôn cầm tay cô, đưa lên miệng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm nóng mềm mại, hơi thở đàn ông phả vào làn da giá lạnh của cô. Cảm giác buồn buồn từ lòng bàn tay truyền đến sống lưng, khiến Giản Dao cứng đờ người. Khi cô định rút tay về, liền nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, tựa hồ vô ý thức lẩm bẩm: “Thần Mặc…tự đi ngủ đi…”
Giản Dao nhíu mày. Thần Mặc?
Theo phản xạ có điều kiện, đầu óc cô lập tức xuất hiện ý nghĩ, đây là tên bạn gái anh?
Giản Dao không nghĩ ngợi nhiều, cô dùng sức rút tay về. Hàng lông mi của Bạc Cận Ngôn rung rung, đôi mắt đen cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau. Bạc Cận Ngôn vẫn nằm bất động, thần sắc anh nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo: “Tại sao em lại xuất hiện trong phòng của tôi?”
Bàn tay Giản Dao vẫn còn lưu lại cảm giác ấm nóng, cô vội lên tiếng: “Bọn họ tìm thất xác nạn nhân rồi.”
***
Giản Dao về phòng thay quần áo. Khi cô ra ngoài hành lang, Bạc Cận Ngôn đã mặc ple đi giày da chỉnh tề. Anh đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn xuống đất: “Trầm Mặc, đừng đứng chắn đường.” (Chữ Thần và chừ Trầm đồng âm nên lúc đầu Giản Dao hiểu nhầm sang tên kia)
Giản Dao thuận theo ánh mắt của Bạc Cận Ngôn, mới phát hiện có một con rùa rất lớn đang đứng giữa cửa phòng anh.
Con rùa đó dường như hiểu tiếng con người, chậm chạp đi về một bên mép cửa.