Kiều Úy Nhiên rắc chút bột thì là sau đó đưa lên miệng cắn thử, cậu nhai nhai rồi nhổ ra: “Vẫn sống.”
Dứt lời, trong bát của cậu đột nhiên xuất hiện mấy xiên thịt bò, Đàm Xung không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cậu: “Ăn cái này này.”
“Ò.” Kiều Úy Nhiên ngửa cổ nhìn lên, trong lòng có một loại tâm tình khó nói trỗi dậy: “Đàm Xung, tối nay em giúp anh tỉa lông mày nhé?”
Vị thẳng nam Đàm Xung đến dao tỉa lông mày có hình thù ra sao cũng không biết, đừng nói là phải tỉa tót cho thanh tú, cũng chẳng có nam sinh ban thể dục thô kệch nào lại chú ý đến lông mày lông mi, mặc kệ chúng nó tự do phát triển là được.
Phương Lộ Lộ xoay mặt Tống Tuân lại: “Thế em cũng tỉa cho anh.”
Nội tâm của các anh chàng thẳng nam sẽ theo phản xạ có điều kiện mà cự tuyệt, giống như lời Khương Phù đã nói, quá điệu… Trong lúc Tống Tuân còn đang nhăn nhó rên rỉ với Phương Lộ Lộ thì Đàm Xung lại thản nhiên “Ừm” một tiếng.
Kiều Úy Nhiên là người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần dỗ một câu như vậy, tất cả buồn bực ban nãy đều trở thành hư không.
Cậu thích Đàm Xung, ngay từ đầu có thể chỉ là rung động nhất thời, nhưng loại rung động này rất dễ phai nhạt theo thời gian, chỉ vì ngoại hình, chỉ vì nhan sắc,… thì rất dễ mất hứng.
Nhưng sau khi ở cạnh Đàm Xung một thời gian, mặc dù anh không thích cậu, anh vẫn rất tôn trọng cậu, tôn trọng sở thích của cậu, tính cách của cậu,… bất luận là xịt nước hoa hay tỉa lông mày Đàm Xung đều tiếp nhận, không một chút phiền chán, không một chút khinh bỉ, chưa bao giờ anh nói ra những lời làm bẽ mặt cậu.
Đàm Xung là người như vậy đấy, cho dù là đối xử với bạn bè hay người yêu, anh đều có thể đem lại cảm giác an toàn cho đối phương và khiến họ nảy sinh một chút ỷ lại.
Ăn đồ nướng tốn kha khá thời gian, còn chưa ăn được bao nhiêu trời đã tối sầm, mọi người liền giải tán về phòng. Kiều Úy Nhiên khó chịu toàn thân ám mùi khói, cậu và Đàm Xung chia nhau lần lượt đi tắm rửa.
Lúc cậu đang nghịch điện thoại trên giường, Đàm Xung vừa dùng khăn lau đầu vừa đi tới sát giường cậu.
Kiều Úy Nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Không phải nói tỉa lông mày sao?”
Kiều Úy Nhiên lúc ấy chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ Đàm Xung lại ghi tạc trong lòng. Cậu lồm cồm bò dậy từ trên giường, lấy dao tỉa lông mày trong túi xách ra sau đó bảo Đàm Xung ngồi xuống mép giường.
“Anh ngồi yên nhé.”
Kiều Úy Nhiên đã từng có kinh nghiệm make-up cho người khác, cậu đứng giữa hai chân Đàm Xung, cúi đầu hạ eo, dao tỉa trên tay dùng lực vừa phải. Hô hấp của Kiều Úy Nhiên nhẹ nhàng, ánh mắt thật sự tập trung vào đôi lông mày của Đàm Xung.
Khoảng cách giữa hai người còn gần hơn lần chụp ảnh trước đây, Đàm Xung có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên gương mặt Kiều Úy Nhiên. So ra thì gương mặt Kiều Úy Nhiên vừa trắng vừa mịn hơn anh, lúc cậu im lặng sẽ hiện lên sự thanh lãnh, lúc mở miệng thì biến thành ngây ngô.
“Cậu đừng buồn.” Đàm Xung không đầu không đuôi nói một câu.
Nhưng Kiều Úy Nhiên hiểu rằng anh đang nhắc đến chuyện của Khương Phù: “Em không buồn đâu.”
Thế giới này chia thành hai kiểu người, một kiểu có thể chấp nhận chuyện cậu là gay, một kiểu thì không. Thậm chí có những người chỉ giả vờ trên danh nghĩa, khi thật sự tiếp cận với bọn họ, bọn họ cũng sẽ tỏ ra phiền chán.
Những người yêu mến cậu chỉ là thiểu số, cậu cũng chỉ cần quan tâm đến những người này mà thôi. Giống như mục đích đến đây của cậu là vì Đàm Xung, không việc gì phải buồn vì một Khương Phù xa lạ.
Cậu được ngủ cùng phòng với Đàm Xung, buổi tối sẽ không cần nhắn tin qua điện thoại, điều này mới là đáng giá.
Kiều Úy Nhiên dùng chổi make up quét lông vụn trên mặt Đàm Xung, cậu hơi ngượng ngùng cúi đầu, hai tay bám trên vai anh: “Đàm Xung… anh rủ em đi chơi… là có ý gì vậy?”
Tiếng sấm sét của cơn giông mùa hè đột nhiên ngưng bặt, Kiều Úy Nhiên hỏi xong liền im lặng chờ câu trả lời của anh.
Đàm Xung không thể nói rõ, mấy ngày nay anh đều đặt tay lên ngực tự hỏi, mình có đối xử tốt với Kiều Úy Nhiên hay không, mình có thích Kiều Úy Nhiên hay không,… nhưng đáp án rất mơ hồ.
“Tôi…” Đàm Xung vừa mở miệng lại bị một tiếng gõ cửa dồn dập phá đám.
Bên ngoài truyền tới giọng Khương Phù: “Đàm Xung, anh có ở trong phòng không?”
Kiều Úy Nhiên bĩu môi, tránh sang một bên để Đàm Xung đứng lên mở cửa. Anh và Khương Phù nói chuyện gì đó bên ngoài, tiếng mưa xối xả khiến cho Kiều Úy Nhiên cũng không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại của bọn họ.
Một lát sau Đàm Xung quay vào nói với cậu: “Lát nữa tôi về.” sau đó liền rời đi cùng Khương Phù.
Đây mới thực sự là chuyện khiến cho Kiều Úy Nhiên buồn bực, còn chưa kịp tâm sự, Đàm Xung đã chạy mất. Cậu ôm gối đầu nằm trên giường, mí mắt trĩu nặng, Đàm Xung chưa về Kiều Úy Nhiên đã chìm vào giấc mộng.
Ngày hôm sau, thời điểm vừa mở mắt, Kiều Úy Nhiên thấy Đàm Xung nằm giường bên cạnh ngủ say sưa, Kiều Úy Nhiên rất muốn chạy sang gọi người dậy, tra khảo một chút tối hôm qua anh và Khương Phù đi đâu.
Nhưng cậu cũng chỉ hung hăng trong lòng mà thôi, đành ghé trên giường quyến luyến ngắm người đang ngủ bên kia, Đàm Xung không tính là đẹp trai, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, những đường nét trên gương mặt anh như khắc sâu vào tim Kiều Úy Nhiên.
Mãi đến khi Đàm Xung ngủ đủ giấc, tự tỉnh dậy, Kiều Úy Nhiên mới dùng vẻ mặt u oán chất vấn anh: “Hôm qua anh và cô ấy đi đâu vậy?”
Vừa mở mắt liền nhìn thấy Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung có chút không kịp phản ứng, những ký ức vụn vặt tối qua dần xâu chuỗi lại, anh mở miệng giải thích: “Quần áo các cô ấy bị gió thổi bay ra sau vườn, không dám đi một mình, tôi xuống nhặt cùng cô ấy.”
“Ò…” Kiều Úy Nhiên có chút lòng dạ hẹp hòi: “Thế mấy giờ thì anh về?”
“Khoảng nửa tiếng sau.”
Chiều nay bọn họ phải lên xe trở về thành phố, Phương Lộ Lộ và Khương Phù làm thủ tục check-out, Kiều Úy Nhiên muốn đi vệ sinh, Tiểu Như đi theo cậu, để lại hai người Đàm Xung và Tống Tuân đứng trông hành lý.
Tống Tuân rốt cuộc cũng có cơ hội nói ra vấn đề nhức nhối trong lòng: “Cô em kia nhà cậu sao hẹn mà không tới? Nhưng mà cũng may, nếu cô ấy đến thì lại rách việc!”
Đàm Xung nhìn Tống Tuân một cái: “Là Kiều Úy Nhiên đấy.”
“Kiều Úy Nhiên là nữ á???” Tống Tuân đôi khi mạch não hơi chập: “Là sao???”
“Kiều Úy Nhiên chính là người mà tôi trò chuyện gần đây.”
“Thế cô gái kia…”
“Chẳng có cô gái nào cả.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tống Tuân thở phào ra, không có cô gái nào cũng tốt, nếu không thì… “Từ từ đã, không phải con gái mà hai người lại ôm hôn??? Cậu thích con trai à?!?”
“Tôi không thích con trai.” Đàm Xung chỉ nói một nửa, về việc có thích Kiều Úy Nhiên hay không, anh còn chưa nhìn rõ lòng mình.
Tiểu Như là một cô gái hiền lành, từ WC đi ra cô vẫn luôn trò chuyện vui vẻ với Kiều Úy Nhiên: “Sau này chắc là vẫn có cơ hội đi chơi chung đấy, nếu Đàm Xung và Khương Phù thành đôi thì nhóm mình càng có nhiều dịp đi cùng nhau hơn.”
Kiều Úy Nhiên cho rằng mình nghe lầm: “Gì cơ? Đàm Xung và ai?”
“Khương Phù đó, Lộ Lộ muốn mai mối hai bọn họ mà.” Tiểu Như vỗ vỗ vai Kiều Úy Nhiên: “Bọn mình chính là… gọi là gì nhỉ… máy bay yểm trợ*!”
*raw: 僚机 – ý của Tiểu Như là bọn họ đi theo để hỗ trợ se duyên cho hai người kia.
Tiểu Như nói xong lại tự cười tủm tỉm, không nhận ra vẻ mặt Kiều Úy Nhiên đang biến sắc.