“Mẹ nó mày nói thêm một câu nữa đi?” Hoàng Nguyên tiến lên một bước, nam sinh kia liên tục lùi về phía sau.
Vừa thấy tình huống này thì đám anh em đang chơi bóng lẫn đang vây xem đều bước đến. Hai nam sinh kia thấy nhiều người như thế, biết đã gặp phải bọn lưu manh. Sắc mặt liền biến đổi trong nháy mắt.
Người bạn của cậu bạn đó xin tha: “Cậu ấy thật sự không phải cố ý đâu, tôi giúp cậu ấy xin lỗi…..”
“Khi nào đến lượt mày mở miệng?” Hoàng Nguyên kiêu ngạo nói lớn, chỉ tay vào người kia, “Mày quỳ xuống nói xin lỗi cho tao thì chuyện này xong. Nếu không….. bố đánh chết mày.”
Gò má nam sinh kia lập tức đỏ lên, sợ hãi, nhục nhã, uất nghẹn, phẫn nộ thể hiện hết trên mặt. Vẫn là tuổi còn nhỏ, phẫn uất cuối cùng cũng chuyện thành khủng hoảng. Cậu nhìn sang phía bạn mình xin giúp đỡ.
Bạn cậu còn đang vật lộn: “Đều là cùng một trường cả, hà tất……”
“Mẹ mày câm miệng!” Hoàng Nguyên lại rống lên, chỉ về phía người kia, “Tao đếm một hai ba. Một, hai….”
Nam sinh kia cắn chặt răng, mắt đỏ lên, tuyệt đối không chịu quỳ. Cậu nắm chặt tay, chờ đòn hiểm trong giây tiếp theo.
Thế nhưng…
“Cậu có cái gì mà tự cho mình là giỏi?” Một giọng nữ đầy chán ghét chợt vang lên.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm dường như đột ngột bị cắt đứt, khí thế bị quét sạch sẽ.
Hoàng Nguyên không tin được mà nhìn qua, Tô Khởi đứng sau ánh đèn, gương mặt tái nhợt nhưng tràn ngập khinh thường.
Cô nói: “Ỷ đông người, bắt nạt bạn bè, cậu còn cảm thấy rất oai phong sao? Cậu không thấy mất mặt à? Hút thuốc đánh nhau trốn học nhuộm tóc là ngầu ngay? Con khỉ ấy! Người mỗi ngày kiên trì luyện đàn luyện fingering [2] luyện suốt năm sáu năm mới là ngầu. Người vẽ tượng thạch cao một ngàn lần mới là ngầu. Người ngày nào cũng chạy mấy chục vòng mới là ngầu. Người tốn mấy buổi tối giải một đống đề Olympic Toán mới là ngầu. Đổi thành các người thì không ai kiên trì nổi đâu nhỉ? Châm lửa hút thuốc chỉ mất ba giây, nhuộm tóc một tiếng, nói bậy thì không cần đến một phút, chuyện đơn giản như vậy có cái gì để tự cho là mình hay? Rất ngầu sao? Tôi lại cảm thấy các người vừa ngu, vừa mất mặt….”
[2] Fingering: Khi học piano, một trong những nguyên tắc cơ bản phải học là fingering. Mỗi ngón tay phải đặt đúng với số hiệu trên bàn phím. Fingering là cách để đánh đúng ngón tay trên đúng phím đàn. Fingering có thể cho phép chúng ta giữ đúng ngón tay mình trên những phím đàn dù cho kích thước bàn tay của mỗi người là khác nhau.Lời còn chưa dứt, sắc mặt Hoàng Nguyên đóng băng, đi nhanh đến chỗ Tô Khởi.
Lương Thuỷ đứng cách cô năm, sáu mét, đoán được chuyện gì sắp xảy ra, lập tức ném gậy bida xông tới, nhưng không kịp nữa rồi.
“Bốp!” Một cái tát lên mặt Tô Khởi.
Lực rất lớn, Tô Khởi không đứng vững, đụng vào góc bàn ngã xuống đất. Mắt cô đầy sao trong nháy mắt, máu mũi chảy xuống.
Hoàng Nguyên nhục nhã vô cùng, còn muốn đá cô nữa thì Lương Thuỷ xông đến, đá thẳng vào Hoàng Nguyên, quật ngã cậu ta lên bàn.
Trước mắt Tô Khởi toàn là ngôi sao, tay mò lung tung. Lương Thuỷ bắt lấy tay cô kéo cô dậy. Má Tô Khởi bị đánh đỏ lên, sưng rất to, trên mũi trên miệng toàn là máu mũi.
Cậu siết chặt cổ tay Tô Khởi, trong mắt toàn là nét lạnh lùng, đột nhiên đá vào bụng Hoàng Nguyên. Cú đá này dùng rất nhiều lực, Hoàng Nguyên bị đá văng xa hơn hai mét, đau đến mặt mũi trắng bệch, mắng: “Thằng chó, mày đánh người của mình?”
“Mẹ nó ai là người của mày?!” Sắc mặt Lương Thuỷ lạnh lùng, lửa giận thiêu đốt ngực. Cậu chụp chiếc ghế cao bên cạnh tính đánh, Tô Khởi liền cuống quýt ôm chân cậu, sắp khóc đến nơi, “Thuỷ Tạp cậu đừng đánh nhau! Đừng đánh nhau!”
Cô không hiểu trắng đen là gì. Thế giới của cô rất đơn giản, bắt nạt người khác, đánh người khác đều là người xấu.
Cậu không thể làm người xấu.
Cô tuyệt đối không thể để cậu thành người xấu.
“Thuỷ Tạp, cậu đừng đánh nhau mà. Dì Đề Đề nói không được đánh nhau.” Cô nức nở, ôm chặt lấy chân cậu.
Lương Thuỷ đẩy cô không ra, lại sợ làm cô đau, chỉ đứng tại chỗ, tay nắm chặt trắng bệch, ngực thở phập phồng.
Lúc này, ông chủ phòng bida hét lên một câu: “Một đám con trai đánh con gái? Tụi bây biết xấu hổ không? Hả?! Cút hết ra ngoài cho tao!”
Hoàng Nguyên ôm bụng đứng tại chỗ, còn không cam lòng, chỉ vào Lương Thuỷ nói: “Mẹ nó, hôm nay bố muốn đánh chết mày!”
Lương Thuỷ vẫn còn nắm chặt ghế trong tay. Ánh mắt đầy lạnh lùng, cười lạnh, chỉ nói một chữ: “Đến.”
Hoàng Nguyên đưa mắt bảo các anh em của mình, nhưng không ngờ chẳng ai có ý muốn đánh cả —— một là vì trong thời gian chơi cùng với Lương Thuỷ, bọn họ đều rất thích cậu, tuy cậu không nói nhiều lắm nhưng ra tay hào phóng làm việc nhanh gọn, hai là Hoàng Nguyên đánh con gái đúng là chẳng hay ho, bị đồn ra thì quá mất mặt.
Một mình Hoàng Nguyên thì sao đánh thắng được?
Mấy anh em đều kéo cậu ta, kêu nhượng bộ, xô đẩy vài cái cũng giải tán.
Hoàng Nguyên tiến lên chửi bậy vài câu, nhưng cũng chỉ là đánh trống khua chiêng.
Lương Thuỷ ném ghế, nhìn Tô Khởi, sắc mặt kém hơn. Cậu đến chỗ ông chủ mua khăn giấy ướt và lon Coca lạnh, đưa lon nước cho Tô Khởi, nói: “Áp vào mặt.”
Tô Khởi ngoan ngoãn cầm lấy, để lên gò má vừa nóng vừa đau.
Lương Thuỷ mở nắp chai nước, đổ một ít nước ra tay, nói: “Cúi đầu.”
Tô Khởi cúi thấp đầu, Lương Thuỷ vỗ vỗ lên cổ cô, nói: “Còn chảy máu mũi không?”
“Còn.”
Lương Thuỷ lại vỗ vài cái, nói: “Bây giờ?”
Tô Khởi nhỏ giọng: “Vẫn còn.”
Lương Thuỷ sửng sốt một chút. Cách này bố dạy cậu, hồi nhỏ rõ ràng rất hữu dụng. Sao lại không có tác dụng với Tô Khởi thế này.
Cậu nói: “Ngửa đầu.”
Tô Khởi lại ngửa đầu, Lương Thuỷ lấy khăn giấy vo thành một cục, nhét vào mũi Tô Khởi.
Lúc này Tô Khởi mới cúi đầu, nhìn thẳng cậu, ánh mắt có chút ngơ ngác. Có lẽ là bị đánh còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Lương Thuỷ nhìn cô vài giây, rồi dời ánh mắt, lại lấy một tờ giấy lau vết máu trên mặt cô. Vết máu không dễ lau sạch, cậu hơi dùng sức, mặt cô bị cậu ấn tới ấn lui.
Cậu lau một lát, không sạch hết, lúc này mới nhớ lấy khăn giấy ướt lau: “Ngẩng đầu.”
Tô Khởi ngẩng đầu.
Cậu lau sạch máu trên cổ cô.
Lau xong, cậu im lặng nhìn Tô Khởi một lát, bỗng nhiên vươn tay muốn sờ lên bên má bị đánh của cô. Nhưng tay cậu chỉ treo bên mặt cô, muốn chạm vào nhưng không dám.
Bỗng nhiên môi cậu run run, vẻ mặt có chút chịu không nổi nữa.
Cậu há miệng, nói một câu nhưng không ra tiếng, đột nhiên cúi đầu, vùi đầu vào cánh tay mình.
Tô Khởi thấy cậu nói xin lỗi. Giờ phút này, cậu ngồi xổm trước mặt cô, cúi đầu, chỉ có bả vai nhẹ nhàng rui rẩy, giống như một chú cún bị thương bị người vứt bỏ.
Cô duỗi tay sờ sờ gáy cậu, tóc cậu vừa mềm mại vừa ấm áp. Cô nhỏ nhẹ dỗ dành: “Tớ không sao đâu Thuỷ Tạp.”
Cô tựa đầu mình vào đầu cậu, cọ cọ: “Với lại, tớ là làm việc nghĩa giúp người khác, không phải vì cậu. Cậu không cần áy náy.”
Bàn tay nhỏ của cô cứ vuốt ve đầu cậu, vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, trấn an cậu.
Qua một lúc lâu, Lương Thuỷ ồm ồm hỏi: “Đứng lên được không?”
Tô Khởi nói: “Bụng tớ đau.” Lúc nãy té ngã cô đụng vào góc bàn.
Lương Thuỷ nhanh chóng xoay người lại, nhưng trong một giây này, Tô Khởi thấy mắt cậu đỏ.
Cô không hỏi gì, ngoan ngoãn nằm lên lưng cậu, ôm cổ cậu. Cậu cõng cô đi ra ngoài.
Đêm mùa đông đến sớm, sắc trời tối tăm, ánh đèn đường rọi xuống. Quán bán đồ ăn vặt đã đóng cửa.
Lương Thuỷ cõng Tô Khởi về, không ai nói gì.
Một tay Tô Khởi ôm cổ cậu, một tay lấy lon Coca áp vào mặt mình. Cô tựa đầu vào vai cậu, má để cạnh sườn mặt cậu.
“Hình như tớ chưa kể với cậu, có lần Trần Sa Lâm muốn đánh Thanh Thanh, may là tớ chạy nhanh qua đó.” Tô Khởi bỗng nhỏ giọng nói.
Lương Thuỷ không biết nghe thấy hay không, không đáp lời.
Tô Khởi vẫn còn thì thầm không ngừng: “Nhưng thật ra Lâm Thanh buồn lắm, nên tớ rất ghét mấy học sinh hư bắt nạt bạn bè.”
“Cậu biết vì sao hôm nay mẹ Thanh Thanh đến trường tìm Trần Sa Lâm không?” Cô thỏ thẻ.
Lương Thuỷ vẫn không nói lời nào.
“Trần Sa Lâm viết rất nhiều giấy cho Lâm Thanh, nói là….” Tô Khởi không nói được những loại từ ngữ này, nhưng cô biết Lương Thuỷ sẽ hiểu được, “Nói muốn cào nát mặt cậu ấy, còn muốn tìm người… Cậu ta chắc chắn không dám làm vậy, chỉ được cái miệng thôi, nhưng chuyện này không có nghĩa là không phải xúc phạm.”
“Thuỷ Tạp, cậu mệt không? Cậu có thể thả tớ xuống, tớ tự đi.”
Nhưng Lương Thuỷ cũng không thả cô xuống.
“Thuỷ Tạp, cậu đừng biến thành người xấu.” Bỗng nhiên cổ họng Tô Khởi nghẹn lại, nước mắt chảy ròng ròng, “Nếu cậu mà thành người xấu, tớ sẽ buồn lắm luôn. Thật đó. Tớ sẽ khóc đó.”
Nước mắt cô rơi từng giọt lên cổ cậu. Đôi mắt đen nhánh của cậu thiếu niên trong đêm đông trầm mặc mà trong trẻo.
“Thuỷ Tạp, sau này cậu đừng chơi với họ nữa được không? Cậu với họ không giống nhau. Được không mà Thuỷ Tạp?”
“Được.” Cậu thấp giọng nói.
Gió bấc gào thét, giọng nói cậu rất nhẹ, nhưng cô nghe được rất rõ ràng. Rất rõ ràng.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Người lớn tâm sự (9)]Trình Anh Anh: Thằng bé vẫn chưa nói chuyện với chị?
Khang Đề: Ừa. Thằng con nhà chị, chưa thấy đứa nào ngoan cố hơn nó. Bất kể lần nào cãi nhau thì người thắng cũng là nó. Không theo ý thằng bé thì nó tuyệt đối không chịu thua. Chị cũng không biết đã tạo nghiệt gì nữa.
Trình Anh Anh: Nếu thằng bé không kiên quyết như thế thì cũng sẽ không có tương lai giống bây giờ. Thất Thất ngược lại thì không có tính khí gì lớn, làm chuyện gì cũng không chuyên tâm.
Khang Đề im lặng.
Trình Anh Anh: Chuyện của chị với Hồ Tuấn tính sao rồi?
Khang Đề: Anh Anh, nhiều khi chị suy nghĩ, chị có thể ích kỷ một chút hay không?
Trình Anh Anh: Hả?
Khang Đề: Chị có cuộc đời của mình mà đúng không? Chị có thể một lần nghĩ như thế, không nghĩ cho con cái, đúng không? Chị cũng biết mệt mà. Đều nói mẹ vĩ đại, mẹ cao cả, nhưng làm mẹ rất mệt. Chị có thể nghỉ ngơi một lần, ích kỷ một lần được không?
Trình Anh Anh: Tất nhiên được chứ. Nói thật, Hồ Tuấn thật sự rất tốt. Kiên định, bình tĩnh, còn chu đáo. Thật sự không tệ.
Khang Đề: Vậy Thuỷ Tử thì sao?
Trình Anh Anh: Trong mắt Thuỷ Tử thì là Hồ Tuấn đang giành chị với thằng bé. Chị chỉ có thể chọn một, một khi chị chọn Hồ Tuấn thì chính là vứt bỏ nó.
Khang Đề: Chị muốn vứt bỏ thằng bé lúc nào chứ, nó còn quan trọng hơn mạng chị nữa!
Trình Anh Anh: Thuỷ Tử bây giờ là trẻ con mà, chị nói nó không nghe đâu. Với lại nó bị bỏ một lần rồi.
Khang Đề: Vậy không có biện pháp nào tốt cho đôi bên sao?
Trình Anh Anh: Thằng bé Thuỷ Tử này, em nhìn nó lớn lên, hư hỏng thật? Không đâu. Trẻ con có làm loạn đến mức nào, thời gian trôi qua thì cũng phải chấp nhận hiện thực, rồi giống như ban đầu thôi. Nhưng trong lòng nhất định sẽ bị chém một nhát. Phải xem chị có muốn chém nhát này hay không thôi.
__________________
Editor tâm sự mỏng: Chương này buồn quá T___T Để Thuỷ Tạp “hoàn lương” thì cả Thất Thất với Thuỷ Tạp đều phải chịu đau. Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng hơn rồi.