Lý Thạc Mẫn giật giật tay áo, Từ Minh Hạo nghỉ ngờ quay đầu lại thấy bạn nhỏ này dùng vẻ mặt chân thành mà nói, “Minh Hạo à, bây giờ tao mới có cảm giác mày được gả vào chỗ tốt à nha.”
Từ Minh Hạo cười đập cho Lý Thạc Mẫn một cái, “Lắm chuyện.”
Đi qua vườn hoa, vừa tới gần cửa chính đã nghe âm thanh huyên náo vọng ra từ bên trong, cửa đang mở rộng, hai người đi thẳng vào trong nhà.
Vừa vào cửa Văn Tuấn Huy đã ra đón, gật đầu với Lý Thạc Mẫn sau đó tiện tay xách hộ cái túi trên tay Từ Minh Hạo, “Sao giờ mới đến.”
Từ Minh Hạo lơ đãng liếc nhìn Lý Thạc Mẫn, cười nói: “Bị kẹt xe.”
Lý Thạc Mẫn hơi ngại ngùng gãi đầu, đánh trống lảng nhìn về hướng khác, ai ngờ vừa nhìn đã sững sờ.
Trong phòng khách hiện tại đã có vài người, mấy khuôn mặt này Lý Thạc Mẫn đều từng gặp nhưng không biết tên, chỉ có điều cái vị đang ngồi trên sofa kia quả thực đã trói chặt ánh mắt cậu lại.
Hóa ra tên này ăn mặc chỉnh chu một tí cũng khiến người ta trầm trồ ra phết.
Chỉ thấy Kim Mẫn Khuê cầm điện thoại ngồi trên sofa lười biếng tựa vào thành ghế, ăn mặc rất là thời thượng, hình như còn cõ ý tạo kiểu tóc chứ không để lòa xòa như mọi khi. Cặp chân dài tùy ý gác lên ghế đầu đẳng trước, nhìn từ góc độ của Lý Thạc Mẫn thì còn được chiêm ngưỡng thêm cả góc nghiêng sắc bén như dao gọt và đường quai hàm khêu gợi của hẳn ta nữa.
Ơ này, hình như có cái gì không đúng…
Sao hôm nay thăng cha này không đeo kính? Ôi mẹ ơi, nói không phải chứ Kim Mẫn Khuê bỏ kính ra thật sự rất đẹp trai á. Lý Thạc Mẫn nghĩ như vậy, càng nghĩ càng tò mò quan sát hẳn từ trên xuống dưới, đột nhiên Kim Mẫn Khuê như cảm ứng được điều gì đó quay đầu lại, ánh mắt sắc bén cứ như vậy đụng thẳng vào tầm nhìn của Lý Thạc Mẫn.
Lý Thạc Mẫn chột dạ, vội vàng lúng túng quay đầu, cũng may Văn Tuấn Huy và Từ Minh Hạo ở bên này đã nói chuyện xong rồi, Từ Minh Hạo bèn kéo cậu đi vào trong phòng khách, vừa đi vừa xởi lởi chào hỏi với mọi người, tiện thể giới thiệu Lý Thạc Mẫn cho tất cả làm quen. Thấy Từ Minh Hạo hành động như thể khá thân thiết với những người ở đây, Lý Thạc Mẫn cảm giác hình như mình đã bỏ lỡ điều gì đó thì phải.
Con trai lớn rồi thành con nhà người ta!
…*Còn tiếp*….