Trường Minh cũng có ý thức bảo vệ Thỏ rất cao, cậu biết hắn có siêu năng lực, dễ dàng hạ gục Zombie. Nhưng cậu không muốn hắn để lộ ra sớm như thế.
Nếu có người nào đó biết Thỏ khác biệt, lỡ họ có ý đồ gì đó xấu thì sao. Ví dụ như liên hợp lại để tiêu diệt hắn, hoặc giả vờ thuần phục dưới trướng của hắn rồi nhân cơ hội đâm sau lưng.
Dù Thỏ có mạnh đi chăng nữa, mạnh đến mức không thèm để vào mắt mấy con gián, Trường Minh vẫn sẽ lo lắng những chuyện xấu sẽ xảy ra với hắn. Cậu không muốn hắn không bình thường trong mắt người khác.
Ít nhất là sau ba tuần nữa, khi lần lượt xuất hiện các siêu năng lực gia, hắn mới được để lộ sức mạnh.
Cho dù hiện tại, nơi này chỉ có cậu, hắn và Cu Tí, Trường Minh cũng không muốn hắn để lộ vì có thể sẽ có sự việc ngoài ý muốn nào đó.
Hơn nữa, Trường Minh phát hiện, bấy lâu nay cậu đã quá dựa dẫm vào Thỏ.
Nếu muốn mạnh mẽ hơn để bảo vệ hắn, thì bây giờ cậu phải tự lực cánh sinh, không thể cứ lúc nào cũng nhờ đến hắn giải vây.
Cậu gãi gãi tóc: “Biết vậy lúc trước đem theo điện thoại thì tốt rồi.”
Bởi vì biết sóng vô tuyến sẽ bị cắt đứt, sau khi khôi phục lại, con người sẽ liên lạc với nhau bằng bộ đàm, nên lúc ấy Trường Minh nghĩ, điện thoại chỉ là một cục gạch vô dụng nên cậu đã không đem theo.
Giờ cậu mới nghiệm ra, trên đời này, không có thứ gì là vô dụng cả. Chỉ là chưa tới lúc để sử dụng nó mà thôi.
“Điện thoại..” Cu Tí lên tiếng. “Em có ạ..”
Trường Minh hai mắt sáng rực lên nhìn vào chiếc điện thoại samsung J2 Prime, là một chiếc cảm ứng đời cũ ít có ai sử dụng, nhưng vào lúc này lại là cứu tinh của Trường Minh.
“Sao em lại có vậy?” Cậu không ngờ bọn họ lại hên như thế.
Cu Tí ngượng ngùng: “Mẹ đưa cho em ạ.”
Trước đây mẹ Cu Tí thường xuyên đi sớm về muộn, bé đợi hoài mà vẫn không được nói chuyện với mẹ nên có lần, bé lấy can đảm mè nheo mẹ để mẹ trò chuyện với bé.
Mẹ Cu Tí thấy phiền phức vô cùng, cô cho rằng trong nhà không có gì cho bé giải trí nên bé thấy chán, mới vòi cô nói chuyện cùng bé.
Cuối cùng, mẹ Cu Tí mua cho bé một con điện thoại cảm ứng cùi bắp, nhưng có thể nghe gọi và tải được các trò chơi đơn giản.
Nhưng Cu Tí còn nhỏ, không biết sử dụng điện thoại, mẹ Cu Tí cũng không dạy bé cách sử dụng. Bé phải tự mày mò mới biết làm cách nào để gọi được mẹ thông qua điện thoại.
Bé cứ nghĩ, khi có điện thoại rồi, ban ngày lúc nào muốn trò chuyện với mẹ, bé đều có thể dùng điện thoại để gọi.
Nhưng vui vẻ chẳng được bao lâu, Cu Tí lại lần nữa thất vọng tràn trể, vì mẹ chưa bao giờ bắt máy bé.
Chiếc điện thoại cũng chẳng được sử dụng bao nhiêu, nhưng ngày nào bé cũng sạc đầy đủ pin. Vì bé nghĩ, lỡ điện thoại hết pin mà đúng lúc mẹ gọi đến, bé sẽ không bắt máy được.
Khi rời đi cùng Trường Minh, Cu Tí biết mẹ không bao giờ quay trở lại được nữa, cũng không gọi cho bé được nữa, nhưng bé vẫn rất yêu mẹ, chiếc điện thoại là món quà cuối cùng mẹ để lại cho bé, nên bé muốn đem theo.
Tuy nhiên, vào lúc này, Cu Tí biết anh siêu nhân đang gặp nguy hiểm và chiếc thoại giúp ích được cho anh, bé liền muốn đưa cho anh.
Bé rất yêu mẹ, nhưng bé cũng rất yêu anh siêu nhân và chú lạnh lùng này, mặc dù họ chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua thôi.
Trường Minh không biết ý nghĩa của chiếc điện thoại này, cậu chỉ nghĩ đơn giản đây là phương tiện liên lạc giữa mẹ Cu Tí với bé, ngay cả cách mẹ bé đối xử với bé như thế nào cậu còn không biết nữa mà.
Cho đến khi, Trường Minh mở một tệp ghi âm trong điện thoại, vì đây là tệp duy nhất có âm thanh, từng câu từng chữ từ một người phụ nữ trẻ trong điện thoại thốt ra, cậu mới biết, cái câu cha mẹ Cu Tí rất yêu thương bé mà cậu từng nói nó nực cười đến cỡ nào.
Người ném điện thoại ra giữa sân là Thỏ, bởi vì hắn có lực tay mạnh nên dù có trốn sau dãy ghế trên khán đài, hắn vẫn dễ dàng ném chính xác ra giữa sân được.
Âm thanh trong điện thoại vang lên, thu hút sự chú ý của bọn Zombie cả bên ngoài khán đài lẫn trong sân bóng. Bọn Zombie kêu gào inh ỏi, nhưng cũng không thể át được giọng nói của người phụ nữ.
Khi giọng của cô ấy ngừng nói, tất cả Zombie cũng đã vào trong sân hết, nhưng Trường Minh chết lặng không kịp phản ứng.
Thỏ thở dài trong lòng, hắn liên tục ném bom vào trong sân.
Từng tiếng nổ chói tai vang lên, từng thớ thịt hôi thối theo vụ nổ tản ra xung quanh, từng tiếng kêu gào thảm thiết của Zombie.
Tất cả đều không thể làm cho Trường Minh ớn lạnh bằng giọng của người phụ nữ ấy.
“Gia Bảo thân mến, lúc con nghe được những lời này của mẹ, mẹ không chắc là con có hiểu hay không, nhưng chắc là con hận bà mẹ này lắm nhỉ!
Thật ra trước giờ mẹ chưa từng yêu con. Con là phiền phức của mẹ, là bằng chứng tội ác đã phá huỷ đi cả tương lai và cuộc đời của mẹ.
Mẹ từng có người yêu, mẹ và người đó yêu nhau tha thiết. Nhưng cuối cùng lại bị ba con cưỡng hiếp nhiều lần và mang thai con.
Mẹ biết con vô tội, nên đã đấu tranh rất nhiều lần để có quyết định giữ con lại và sinh con ra.
Nhưng con quá giống với hắn ta, người đã phá huỷ cuộc đời mẹ. Mẹ không thể nào mà bao dung để yêu con được.
Chắc con ghét mẹ lắm nhỉ? Mẹ đã đối xử tệ với con, vứt bỏ con cho ông bà ngoại nuôi, nhìn con bị những đứa trẻ khác bắt nạt mà không giúp, nhìn con bị ông bà bạo hành mà làm ngơ, đón con về nuôi nhưng không bao giờ chú ý đến con.
Mẹ biết, mẹ không xứng làm mẹ con. Cũng không muốn bào chữa gì với hành động này của mình.
Nhưng mẹ không hối hận vì những gì mình đã làm. Mẹ không dối lòng được. Mẹ hận ba con, hận luôn cả con, đứa con của tên khốn khiếp ác độc đó.
Sẽ có một ngày, thế giới không còn là thế giới lúc này nữa. Nếu lúc ấy tới, mẹ sẽ dùng cả tính mạng mình để bảo vệ con. Coi như là sự chuộc tội muộn màng của người làm mẹ này.
Cũng không biết lúc con nghe được những lời này, con đã hiểu chuyện hay chưa. Lúc ấy, tận thế có tới hay chưa? Hay là, con sẽ không bao giờ nghe những lời này được?
Mà thôi, có nghe được hay không cũng không quan trọng.
Cố gắng sống sót nhé!”