Doãn Tiểu Đao đi theo sau hắn, tốt bụng hỏi, “Có cần giấy không?”
Lam Diễm quay lại trừng mắt, “Tôi không phải đã nói cô quên chuyện này đi rồi sao?”
“Chưa qua một tuần, không quên được.” Cho dù là chuyện nhỏ, cũng phải qua một quãng thời gian mới có thể phai mờ.
“…..” Lam Diễm không có thời gian dạy dỗ Doãn Tiểu Đao, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Sau này, nhất định hắn không thể ăn dầu bẩn nữa.
Cũng coi như đúng dịp, buổi chiều Lý Dũng Hoa gọi điện báo, có một căn phòng tốt, hỏi Lam Diễm có thời gian đến xem không.
Lam Diễm đương nhiên có thời gian. Hắn trên danh nghĩa giám đốc nhà máy, nhưng không quản lý, cực kỳ rảnh rỗi.
Nhà có hai phòng, Hướng Đông Nam. Khung cảnh phía trước tiểu khu, rất yên tĩnh.
Lam Diễm tùy tiện nhìn phòng khách và phòng ngủ một chút, sau đó đến nhà bếp đứng một lúc.
Doãn Tiểu Đao theo sát phía sau.
Lam Diễm mở tủ bát, nhìn lò vi ba bên trong, “Đao thị vệ, cô sẽ nấu cơm à?”
“Không biết.” Ở Hoành quán có một sư phó chuyện trách nấu nướng. Thờigian của cô đều tập trung cho luyện võ, không hiểu rõ lắm những kỹ năngtrong nhà bếp.
Đáp án này không ngoài ý muốn. Hắn đóng cửa tủ, “Ngoại trừ đánh giết cô có am hiểu những cái khác không?”
“Đông y.” Chủ trương của Hoàng quán là y võ không tách rời. Tập trungvào võ thuật truyền thống đồng thời chú trọng kinh lạc khí huyết y lý,nhất là lĩnh vực thương khoa. Bắt đầu từ tổ tiên Hoành quán, ở Tây tỉnhngay cả xa gần đều biết đến thầy thuốc Đông y.
Lam Diễm nhếch khóe miệng, “Cô có bằng y khoa không?” Tốt nghiệp Y khoa và thầy thuốc giang hồ có bản chất khác nhau.
“Không có.” Hoành quán đều là truyền lại qua nhiều đời, cái truyền xuống, chỉ là bản chép tay của thế hệ trước.
“Tục ngữ nói rất đúng, thời loạn tập võ, thời thịnh theo văn.” Hắn lướttay trên bếp gas, ngón tay không dính một hạt bụi. “Thời buổi này, không có học lực thì chỉ đi hít gió tây bắc được thôi. Cô văn hóa thấp, đếncơm cũng không nấu được, sau này ai cưới cô người đó xui xẻo.”
“Không cần ngài lo lắng.” Đối với chuyện lấy chồng, Doãn Tiểu Đao chưatừng nghĩ tới. Chuyện cô nghĩ đến, chỉ có tương lai của Hoành quán.
“Tôi mới không rảnh đi lo lắng, tôi là đang đồng cảm với chồng tương lai của cô.” Nói xong, hắn nở nụ cười châm chọc, “Có điều, bộ dáng của côkhó phân biệt được sống mái, có thể tìm được chồng hay không, còn làmột vấn đề.”
Cô bình thường nói, “Không tìm được sẽ không tìm.”
Đột nhiên Lam Diễm tưởng tưởng.
Lúc Doãn Tiểu Đao cùng đàn ông vật lộn trên giường, cô khí thế hùng hổ,ép buộc trên người đàn ông. Nếu như người đàn ông không nghe theo, cô sẽ vung nắm đấm.
Nghĩ đến đây, Lam Diễm run lên.
Khi làm chồng của cô, thật sự quá thảm.
—–
Căn hộ này Lam Diễm rất hài lòng. Tất cả trang thiết bị đều rất ngayngắn, nhà bếp sạch sẽ. Điều kiện xung quanh cũng không có gì khó khăn,hơn nữa lại có thể vào ở ngay lập tức.
Hắn quyết định tối nay sẽ khai bếp.
Buổi chiều Lam Diễm để Lý Dúng Hoa mang hành lý tới. Sau đó hắn và Doãn Tiểu Đao đi siêu thị một chuyến.
Sau khi Lam Diễm đến Vượng thành làm giám đốc nhà xưởng, dường như không thấy tất cả những kẻ theo dõi, tấn công. Hắn không khỏi thấy thoải máihơn, “Đao thị vệ, tôi thấy cô bây giờ không có giá trị sử dụng. Ai sẽtới địa phương quỷ quái này giết tôi chứ.”
“Ba tháng sau, tôi sẽ tự nhiên sẽ rời đi.” Doãn Tiểu Đao đẩy xe muahàng, nhìn khắp bốn phía. Ở nơi đông người, tính cảnh giác của cô càngcao hơn.
“Hừ.” Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, đi thẳng đến khu vực đồ tươi sống.
Cô thấy hắn ném vào xe rất nhiều rau dưa và thịt tươi, thấy hơi kỳ lạ. Có điều cô không hỏi kỹ.
Lam Diễm không chỉ mua rau dưa và thịt, ngay cả nồi chậu thìa bát, dầumuối tương giấm đều mua đầy đủ tất cả. Đến khi sắp tính tiền, hắn còn để cô đi lấy một ít gạo thơm Thái Lan.
Loại đồ làm bếp như bát, chậu, giao cho quầy phục vụ làm việc vậnchuyển. Ngoài ra các lại đồ ăn khác, Lam Diễm chỉ ôm hai túi cải xanh.Những đồ còn lại, hắn ném cho Doãn Tiểu Đao.
Trên tay Doãn Tiểu Đao túi lớn tủi nhỏ, ngược lại không thấy khó khắn.Sự chú ý của cô đặt ở phía sau. Cô mơ hồ cảm thấy dường như có người đitheo hai người bọn họ. Cô tìm theo ánh mắt kia, lại bị đoàn người ngăncản.
Người bám theo này hình như chỉ là theo dõi, không có hành động nào.
Cô hạ mắt, đi sát Lam Diễm.
Sau khi phát hiện, hắn không thích, “Cô làm gì mà đi gần như vậy?”
“Bảo vệ ngài là nhiệm vụ của tôi,” Dư quang khóe mắt cô đang quan sát bốn phía.
“Tức chết tôi mới là nhiệm vụ của cô.” Lam Diễm thấy hắn đã bị tức giận đến giảm mấy năm tuổi thọ.
Doãn Tiểu Đao không có thời gian để ý đến những lời độc địa của hắn. Côliếc mắt đến thịt cá trên tay, rốt cục hỏi, “Ai nấu cơm?”
“Tôi.” Lam Diễm miễn cưỡng trả lời.
Doãn Tiểu Đao không tin tưởng cho lắm. Nhưng cô không kén ăn, chỉ cầnkhông quá khó ăn, cô đều có thể chịu được. Cho dù hắn nấu mì ăn liền, cô cũng có thể lấp đầy bụng.
Làm cô bất ngờ chính là, khả năng nấu nướng của hắn rất tinh xảo.
Lam Diễm ở nhà bếp, khí chất thay đổi bất ngờ. Bất kể là kỹ thuật tháirau, hay động tác xào rau, liên tục như nước chảy mây trôi, lũ tháng tài vân.
Doãn Tiểu Đao rất tò mò, sau khi nhìn bóng lưng hắn một lúc lâu, đến đứng bên cạnh hắn.
“Tôi nhắc nhở cô.” Lam Diểm cầm thìa cơm, lạnh lùng nói, “Nêu cô dám để nước miếng rơi vào trong nồi, tôi sẽ xúc chết cô.”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, “Được.” Hắn bình thường đều dữ dằn gào lên vớicô, cô đã quen rồi. Hắn chỉ hung dữ ngoài miệng thôi, so với sát khí tàma của Lam Úc hoàn toàn không giống.
Lam Diễm mặc kệ cô. Hắn mở vung nồi, tay phải lấy ít muối ăn, cho vào trong nồi.
Đột nhiên Doãn Tiểu Đao thấy rất chờ mong bữa tối hôm nay.
Ba mặn một canh.
Tôm nõn chiên, mướp tiên vưu, rau cải xào tỏi, canh cá chép.
Doãn Tiểu Đao quả là nhìn Lam Diễm với cặp mắt khác xưa.
Lam Diễm nhìn nồi cơm điện, ngoài cười trong không cười nói, “Đao thịvệ, tôi cho cô ăn bốn bát cơm. Gạo này rất đắt, không được lãng phí mộthạt gạo nào.”
Doãn Tiểu Đao gật đầu. Sức ăn của cô vẫn rất lớn, cô không chút kháchkhí, vùi đầu vào ăn. Cô cảm thấy tay nghề của Lam Diễm có thể sánh ngang với thức ăn của sư phụ Hoành quán. So với mấy hôm trước đi ăn nhà hàngđều ngon hơn nhiều.
Lam Diễm nhìn cô cổ vũ như vậy, đột nhiên cảm thấy, mình và cô hai kẻ cùng nhau ăn cơm như vậy, giống như ở nhà.
Hay là bởi vì…bữa cơm này do hắn tự làm, vì vậy hắn mới dâng lên ảogiác không giải thích được này. Cũng bởi vì, màu sắc của ánh đèn treotrong phòng ăn quá mức ấm áp, làm hắn sinh ra ảo tưởng.
Sau khi Lam Diễm hoàn hồn, cảm thấy buồn cười.
Vật thể không ra nam nữ này, không lâu nữa sẽ rời khỏi mình.
Ở đâu ra cảm giác như ở nhà đây.