Trong lúc đang loay hoay cất đồ, cửa nhà vệ sinh bất ngờ đóng lại, biết có điều không lành Anh Hạ nhanh chóng chạy đến kiểm tra nhưng cửa đã bị khóa chặt, cô cố kêu cứu nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
Từ trên cao, lỗ trống của cửa phía trên cùng đột nhiên có nước ào xuống khiến An Hạ ướt sũng cả người, bên ngoài vang lên những tiếng cười của một vài nữ sinh, là do cô ngu ngốc nên mới làm theo lời của những kẻ ghét cô nên mới có kết cục như thế này.
Tiếng bước chân ngày càng xa, An Hạ bất lực pha lẫn mệt mỏi, cô ngồi sụp xuống ôm gối khóc trong im lặng.
Qua chín giờ, Điếu Trạch Nghiễn đi đánh bóng về, từ xa đã nhìn thấy mẹ anh đứng ngoài cổng chờ, Điếu Trạch Nghiễn đi đến, còn chưa kịp lên tiếng đã bị mẹ anh hỏi tới tấp: “An Hạ đâu? Con bé không đi cùng con à?”
“Không, cô ấy chưa về sao?” Điếu Trạch Nghiễn bình thản hỏi, xoay quả bóng trong tay.
“Vẫn chưa” Mẹ Điếu Trạch Nghiễn sốt sắn, cau cả mày bất an.
Nghĩ ngợi một lúc, Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng đi vào vứt bóng ra khuôn viên rồi lên xe lái thẳng đến trường. Anh lên lớp học, nhìn thấy cặp vở An Hạ bị vứt trong thùng rác ngay trước cửa lớp, sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn liền thay đổi tối sầm vài phần, bước chân vội vàng đi xung quanh gọi tên An Hạ tìm cô.
Trong mơ hồ, An Hạ nghe thấy tiếng Điếu Trạch Nghiễn, tim cô chợt đập rất mạnh, nước mắt cô khẽ rơi xuống, yếu ớt gọi: “Trạch Nghiễn…”
Âm thanh dù rất nhỏ nhưng Điếu Trạch Nghiễn lại nghe thấy, anh mở thử cửa nhà vệ sinh nhưng bị khóa chặt, anh mất kiên nhẫn đạp thẳng vào khiến cánh cửa thủng một lỗ khiến chốt cũng xiêu vẹo.
Bên trong An Hạ ngồi bệt dưới đất, tóc tai rũ rượi, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt. Nhìn thấy An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn vội chạy đến, cô vui mừng khi nhìn Điếu Trạch Nghiễn không kiểm soát mà bất giác ôm chầm lấy anh.
Trước hành động của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn ngớ người, thoáng lên chút bối rối, không nghĩ ngợi liền bế An Hạ lên đưa về.
Về đến nhà, nhìn thấy An Hạ gục trên tay Điếu Trạch Nghiễn, mẹ anh hốt hoảng định hỏi anh đã thì thầm lên tiếng trước: “Ngủ rồi”
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn gật đầu, rón rén theo sau anh đưa An Hạ về phòng, bà giúp An Hạ thay đồ rồi tắt đèn, nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa.
Từ lúc ra khỏi phòng An Hạ, thấy Điếu Trạch Nghiễn vẫn đứng trước cửa đợi, mẹ anh thắc mắc hỏi: “Con bé làm sao vậy?”
“Bị nhốt ở nhà vệ sinh trong trường, chuyện này con sẽ tự giải quyết, mẹ đừng xen vào” Điếu Trạch Nghiễn nói xong nhanh chóng trở về phòng, không để mẹ anh có cơ hội phản bác.
Nửa đêm đang ngủ Điếu Trạch Nghiễn bị thức giấc không rõ lý do, trong lòng có cảm giác bồn chồn không yên. Anh rời giường sang phòng An Hạ kiểm tra mới phát hiện cô sốt nhẹ, Điếu Trạch Nghiễn sợ mẹ anh mà biết chắc chắn sẽ xử anh đầu tiên nên vội vào toilet lấy khăn ấm đắp lên trán An Hạ, khăn nguội anh lại thay cái khác cho đến khi cô hạ sốt.
Điếu Trạch Nghiễn chống má nhìn An Hạ ngủ, dáng vẻ của cô lúc ngủ say mang cảm giác yếu đuối, đôi mày cô thỉnh thoảng cau nhẹ giống như gặp ác mộng.
Cô gái này, quả thật khiến người ta phải bận tâm.
