Tại sao khi tiếp xúc với Lạc Cẩm Tu lại không bị gì?
Hay vòng quay trúng thưởng bị lag rồi?
[ Không có nha, thưa ngài.] Chuột nhỏ lăn một vòng vào không gian hệ thống, bắt đầu xem xét…Nói thật là nó cũng có chút lo lắng, hổng lẽ bị lag thật?
[ Ra là vậy! ] Chuột nhỏ hào hứng nói: [ Do dễ thi hành nhiệm vụ hơn nên máy chủ đã điều chỉnh lại một chút rồi. Đối với mục tiêu nhiệm vụ thu thập độ hảo cảm mà nói, hội chứng Haphephobia không còn tác dụng nữa.]Thế sao anh ta biết được có thể sờ sờ ta?
[ Kí chủ…] Ta sao biết???Cái này quá ư kì dị…
Tịnh Hề chợt cảm thấy thật cmn hoang mang…
“Nạ nùng” ghê!
Sao cô bỗng thấy lành lạnh nhể?
Lạc Cẩm Tu đi đến gần, anh cúi người, bế Tịnh Hề lên, cho đầu nhỏ của cô gác lên vai anh.
Hương kẹo đường…
Mùi hương này hơn vạn lần đã xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Hừm, cho dù ngửi ngửi bao nhiêu lần vẫn không đủ.
Lạc Cẩm Tu tháo chiếc thun cột tóc ra, khiến mái tóc dài hoàng kim của cô nhóc rủ xuống, phủ lên cả tay anh.
Anh nhấc một lọn tóc lên, cảm thụ thật sâu…
Hời, quá thỏa mãn.
Tịnh Hề đột ngột bị dựt mất dây buộc tóc, cô trợn mắt phồng má, quay đầu nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Anh cậy anh đụng được vào tôi là đòi làm này làm nọ à?
Lạc Cẩm Tu trông tiểu thiên sứ tức giận, ôn như cười hai tiếng. Dí mặt mình lại gần, hôn nhẹ lên chóp mũi nhỏ xinh kia, thái độ cưng chiều hết mực: “Anh muốn chạm vào cơ thể em từ lâu lắm rồi.”
Thật lâu rồi.
Tận sáu năm trước cơ mà.
Tịnh Hề:”…” Người anh em vừa nói gì zợ?
Muốn chạm vào cơ thể em từ lâu lắm rồi…
Chạm vào…từ lâu rồi…
A a a!!!
Quanh đây có hơi thở của cầm thú.
Từ lâu là khi nào chứ?
Lâu lắm à?
Như thể đọc được ý nghĩ của cô, Lạc Cẩm Tu lặp lại: “Ừ, lâu rồi.”
Tịnh Hề:”…” Thôi, anh ngậm mỏ đi.
Người ta còn là bảo bảo nha.
Tịnh Hề gọi đám Milu thôi không quậy nữa. Mấy chú chó rất nghe lời chủ, xếp thẳng thành một hàng, ngoáy ngoáy cái mông. Cô muốn được thả xuống để ra dắt chó, nhưng Lạc Cẩm Tu không cho. Một tay anh ôm chặt cô, một tay cầm dây dắt chó.
Điều kì lạ ở đây là đám chó lại rất vâng lời.
Thậm chí còn có chút sợ hãi.
Sao thế nhể?
Chẳng lẽ mấy năm không gặp, Lạc Cẩm Tu đã học cách hù chó rồi à?
“Sao chúng nó không sợ anh?”
“Anh có hơi thở của em.”
“Sao anh có hơi thở của em được chứ?” Ta cho ngươi hơi thở khi nào vậy?
Lạc Cẩm Tu cười cười, lại chụt chụt thêm một cái vào má bánh bao của cô: “Tí anh cho xem.”
[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 88%.]Chuột nhỏ nhìn cảnh kí chủ nhà mình bị ăn đậu hũ, nội tâm phi thường hài lòng.
Nhìn đi, nhìn đi. Nam phụ đại nhân mới hôn hôn kí chủ vài cái mà đã sướng như lên mây rồi.
Hì hì hì, không biết nếu lên mai lăn giường thì sẽ như thế nào nữa?
Mong chờ ghê nha.
“Anh hai, anh quen cô nhóc này sao?” Lạc Vy Vy từ xa chật vật bước đến gần, cô ta đề phòng liếc mấy con chó, núp sau lưng Lục Cảnh Hiên.