Bạch Diêu nhìn xung quanh một vòng:
– Người đâu rồi?
Phượng Nhược Nam:
– Đang bị canh giữ trong lều vải bên cạnh…
Không đợi nàng ta nói hết câu, Bạch Diêu đã quay đầu bỏ đi, ra khỏi trướng xem xét xung quanh, thấy bên trái có một lều vải, cửa ra vào có người bảo vệ, lập tức nhanh chân đi tới, thủ vệ không dám cản gã, mặc cho gã vén mành lều đi vào. Bạch Diêu bước vào, thấy Ngưu Hữu Đạo ngồi đó thảnh thơi uống trà. Lan toàn thân áo đen đeo kiếm, im lặng đứng cạnh đó canh chừng.
– Sư thúc!
Mai vội vàng chắp tay chào.
Bạch Diêu mặc kệ thị, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo dò xét từ trên xuống dưới một phen rồi hỏi:
– Ngươi là Ngưu Hữu Đạo?
Ngưu Hữu Đạo từ từ đứng lên, trên mặt lộ ra mỉm cười, chắp tay đáp:
– Chính là tại hạ, không biết có gì chỉ giáo?
Lúc này, Phượng Nhược Nam cũng xốc mành lều tiến vào, đang kỳ quái thì thấy Bạch Diêu đưa tay ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo:
– Đi với ta một chuyến.
Ngưu Hữu Đạo cũng mặc kệ người đến là ai, rất dễ nói chuyện, cười gật đầu đáp:
– Được!
– Khoan đã!
Lúc này Phượng Nhược Nam trừng hai mắt quát một tiếng bảo ngưng lại, nói:
– Bạch thúc, hắn không thể đi, ta giữ hắn lại có việc.
Bạch Diêu bình tĩnh nói:
– Mẫu thân tiểu thư muốn gặp hắn, có chuyện gì chờ mẫu thân tiểu thư gặp hắn rồi nói sau đi.
Ngưu Hữu Đạo nghe thế nở nụ cười chân thành, có thể xác nhận Viên Cương bên kia đã thuận lợi gặp được mục tiêu. Đối với cách làm việc của Viên Cương, hắn rất yên tâm.
Thần sắc Phượng Nhược Nam run rẩy, mạnh miệng một câu:
– Không được, hắn còn thiếu ta tiền, không thể đi.
Chuyện tiền có thể so với chuyện của mẫu thân cô sao? Bạch Diêu nhíu mày nhìn chằm chằm nàng ta, tỏ vẻ ngươi thật không hiểu chuyện, trầm giọng nói:
– Chuyện tiền để nói sau đi.
Phượng Nhược Nam:
– Bạch thúc, bọn ta đang đánh cược, hiện giờ không thể thả hắn đi.
Ngưu Hữu Đạo chợt buông tiếng thở dài nói:
– Tướng quân, ta đâu có quỵt nợ, chạy không thoát đâu mà.
Có câu nói này của hắn, Bạch Diêu cũng không nhiều lời nữa, nhìn Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nói: