Đều là mỹ nhân khí chất băng lãnh, lại là cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, giữa hai bên mơ hồ có một cảm giác bài xích, Hàn Phi đã sớm thấy khó chịu với đối phương, mong tìm cơ hội đánh một trận giáo huấn cho tiểu nương này nên biết cung kính trước mặt Chúa thượng.
Phát hiện không khí có phần căng thẳng, Dương Khai vội vàng nói:
– Đại tôn đã tìm ta vậy thì đi một chuyến thôi, chắc là có đại sự. Ừm, Thái Điệp cô nương chờ một chút, ta vừa từ bên ngoài trở về, có một số việc cần phải sắp xếp.
Thái Điệp thản nhiên gật đầu, không nói thêm.
– Chúa thượng, thuộc hạ đi cùng người.
Lệ Dung liền nói.
Dương Khai nhìn bà, tuy rằng cảm thấy Đại Tôn không thể làm gì bất lợi đối với mình nhưng vẫn gật đầu nói:
– Được, ngươi cũng chuẩn bị đi.
Rời khỏi ngọn núi này, Dương Khai lập tức tới Thánh Chủ Uyển.
Mấy ngày trước khi hắn rời đi cũng không nghĩ sẽ mất tới mấy ngày, cũng không biết trong mấy ngày này phía Đỗ Vạn thế nào rồi.
Đan dược mấy ngày nay chắc chắn đều do bọn họ luyện chế.
Mới vừa đi vào sương phòng, Dương Khai đã nhìn thấy năm vị đại sư đang ngồi đó, trước mặt mỗi người đều đặt một lò đan, từng phần dược liệu phối sẵn đặt bên cạnh.
Các đại sư đều nhìn chằm chằm đan dược trên tay mình, trầm mặc không nói gì, sắc mặt ngưng trọng, bầu không khí có phần quỷ dị.
Dương Khai hoảng sợ, liền hỏi:
– Các vị đại sư, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nghe thấy tiếng nói, mấy người Đỗ Vạn mới như bừng tỉnh, đều ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười.
Dương Khai ngạc nhiên.
– Không có chuyện gì, chỉ là mấy lão già bọn ta phát hiện tài nghệ luyện đan của mình đã lên tay không ít…
Đỗ Vạn mỉm cười giải thích.
– Là lên tay rất nhiều mới đúng.
Thường Bảo nói tiếp.
– Thế nên mỗi khi luyện chế một viên đan, đều kiểm tra những được mất trong đó.
Khổng Nhược Vũ khẽ cười nói:
– Vừa nãy bọn ta đang kiểm tra đó.
– Vậy sao…
Dương Khai thở phào một hơi, hắn còn tưởng mấy ngày vừa rồi, luyện đan cường độ cao đã làm các vị đại sư này kiệt sức.
– Tiểu tử ngươi tuy rằng không phải là sư phụ tốt nhất, nhưng mấy người bọn ta là đệ tử giỏi nhất đó…
Hồng Phương cười lớn:
– Trước kia bọn ta luyện chế một viên đan dược Thánh cấp tối thiểu cũng mất hai canh giờ, hao phí lượng lớn tinh thần và sức lực, nhưng hiện tại chỉ cần một nửa thời gian, sức lực hao phí cũng giảm đi rất nhiều. Tất cả đều là thu hoạch khi quan sát ngươi luyện đan đó.
Tất cả mọi người đều mỉm cười gật gù.
Trước kia chưa từng luyện đan với cường độ cao, họ cũng không phát hiện ra tiến bộ của mình. Nhưng nhiều ngày Dương Khai không có mặt, tất cả dược liệu tiếp nhận đều do bọn họ luyện chế.
Thử một hai lần, khi nghiệm chứng những thu hoạch quan sát Dương Khai luyện đan, mỗi người đều phát hiện ra tiến bộ của mình tương đối rõ ràng.
Bất kể là thời gian cần dùng hay là phẩm chất đan dược luyện chế ra đều nâng cao rất nhiều.
Đỗ Vạn thậm chí còn tự tin có thể luyện chế ra Thánh cấp trung phẩm đan.
Nếu quả thực có thể luyện chế thành công, có nghĩa lão đã thực sự đạt tới trình độ luyện đan sư Thánh cấp trung phẩm.
Quan sát Dương Khai luyện đan mấy tháng, so với bọn họ nghiên cứu mấy chục năm còn thu hoạch lớn hơn, năm vị đại sư mỗi người đều vô cùng vui mừng, nhiều ngày dùng hết sức lực để luyện đan, mỗi ngày bình quân có đến hai mươi viên đan dược ra lò, không hỏng lấy một viên.
Song họ là năm người hợp lực luyện chế hai mươi viên, còn Dương Khai một mình đã có thể làm được.
Điểm này bọn họ vẫn thực bái phục, tự thấy không thể so sánh với luyện đan sư sở hữu lửa thần thức
– Có điều nói ra thật xấu hổ, luyện đan mấy ngày qua, năm người bọn ta nhiều ít gì cũng có lúc thất bại, lãng phí không ít dược liệu tốt.
Đỗ Vạn tiếc nuối nói.
Luyện đan sư chẳng những coi đan dược như mạng sống, mà kể cả dược liệu tốt cũng coi như châu báu, tuyệt đối không lãng phí một thứ gì, mỗi lần luyện chế thất bại đều đau lòng vô cùng.
Còn Dương Khai luyện đan thì chưa từng một lần thất bại.
– Không sao, dù sao Thánh địa hiện tại vật tư rất phong phú, cũng không phải không thể đền được.
Dương Khai nhếch miệng cười.
– Các vị đại sư có thu hoạch là được.
– Ừ, vừa lúc ngươi trở về, bọn ta muốn thương lượng một chuyện với ngươi.
Đỗ Vạn khẽ mỉm cười.
– Các vị có gì chỉ bảo cứ nói.
– Có thể tăng số lượng đan dược luyện chế mỗi ngày lên được không, ngươi mỗi ngày vẫn luyện chế hai mươi viên, phần còn lại để năm người bọn ta luyện chế, coi như vừa ở đây quan sát thủ pháp của ngươi, vừa nghiệm chứng những thành quả gặt hái được.
– Đúng vậy.
Hà Phong gật đầu:
– Cơ hội hiếm có, mấy lão già bọn ta chuẩn bị tạm thời ở lì luôn trong này rồi.
– Chỉ sợ tiểu tử ngươi chê năm người bọn ta ngu dốt thôi…
Thường Bảo cười hề hề.
– Không dám không dám…
Dương Khai trầm ngâm một chút nói:
– Vừa lúc tiểu tử chuẩn bị có việc phải đi ra ngoài một chuyến, nếu các vị thấy được, số lượng hai mươi viên đan dược mỗi ngày vẫn để các vị luyện chế.
– Hả?
Đỗ Vạn nhíu mày lại:
– Lại phải đi à? Chuyến này đi đâu vậy?
– Yêu vực, Đại tôn Yêu tộc tìm tiểu tử có việc.
Dương Khai thành thật trả lời.
Năm người liếc nhau, tuy rằng cảm thấy có chút khiếp sợ nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Thực ra Dương Khai thành thực khai báo như vậy, họ cũng thấy rất vui.
– Vậy ngươi phải đi sớm về sớm mới được, bọn ta ở đây chỉ luyện đan không quan sát được thủ pháp của ngươi, chẳng phải là phí công sao?
Thường Bảo bông đùa.
– Không sao, thu hoạch trong mấy tháng cũng cần một thời gian nhất định để củng cố.
Khổng Nhược Vũ cười bảo:
– Ta cũng chỉ mong như vậy đấy chứ, không cần nghe lão, cứ đi đi, khi nào xong việc thì trở về cũng không muộn.
– Tuy nhiên nhất định phải cẩn thận mới được. Yêu tộc dù sao cũng là Yêu tộc!
Đỗ Vạn trầm giọng dặn dò.
– Dạ, vậy ở đây làm phiền chư vị rồi.
Dương Khai chắp tay, vội vàng rời đi.
Hắn vốn đang nghĩ nếu rời đi thì công việc luyện đan bên này nên làm thế nào. Nếu năm vị đại sư không hỗ trợ thì chỉ có thể tạm thời ngưng lại một thời gian thôi.
Nhưng năm vị đại sư chủ động yêu cầu giúp đỡ, âu cũng đã hợp ý Dương Khai.
Đi tìm Từ Hối, dặn dò xong vài câu, Dương Khai liền trở lại ngọn núi đó, theo sau Thái Điệp, hắn cùng Lệ Dung hướng tới Lôi Mộc Phủ.