Huyền Nữ Băng Cung không giống Thánh Quân động phủ rộng rãi mênh mông như vậy, nhưng địa vực cũng không nhỏ, chỉ là hậu hoa viên chí ít cũng trăm dặm, dãy núi phập phồng, cũng hết thảy là băng sơn sông băng, hoa cỏ cây cối, không có chỗ nào mà không phải là Huyền Băng biến thành.
Mà ở phía sau hậu hoa viên, từng ngọn Băng Cung chằng chịt, hình dạng như hoa mai.
– Nơi này có dấu vết chiến đấu lưu lại!
Trong lòng Giang Nam đột nhiên rùng mình, xem xét bốn phía, chỉ thấy trước một tòa băng sơn hiển nhiên đã từng phát sinh quá một cuộc ác chiến, nơi nơi là pháp bảo Thần Thông oanh kích lưu lại dấu vết, thậm chí còn có hai cỗ thi thể, nhìn bộ dáng, hẳn là mấy vị tuyệt thế cường giả của Thái Huyền Thánh Tông kia, hiển nhiên, bọn người Thái Hoàng Lão Tổ ở nơi đây trong lúc bất chợt gặp phải tập kích, dưới sự ứng phó không kịp bị chém giết hai người!
Bất quá, hắn kiểm tra bốn phía, lại phát hiện một màn cổ quái, nơi này trừ thi thể hai vị tuyệt thế cường giả kia ra, cũng không có thi thể những khác lưu lại, cũng không có thủ đoạn công kích như cấm chế.
Lấy thực lực đám người Thái Hoàng Lão Tổ, nếu như là cấm chế, phá cấm mà nói nhất định sẽ lưu lại dấu vết, nếu như bị chủ nhân động phủ lưu lại Thần Thú yêu thú đánh lén, cũng sẽ lưu lại một chút ít thi thể.
Mà hiện trường trừ hai cỗ thi thể này ra, thì không có vật khác!
Giang Nam không khỏi lâm vào trầm tư:
– Tập kích đám người Thái Hoàng rốt cuộc là vật gì?
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một cổ khí tức cuồng bạo, còn có nhiều tiếng gầm lên cùng thú rống, Giang Nam trong lòng vừa động:
– Bọn người Thái Hoàng Lão Tổ ở phía trước, cùng thứ gì giao thủ!
Hắn hoàn toàn phong bế khí tức của mình, về phía trước truy tung đi, đợi đi tới nơi thanh âm kia truyền đến không xa, vẻ mặt Giang Nam không khỏi dại ra, chỉ thấy đám người Thái Hoàng Lão Tổ lại có mấy vị tuyệt thế cường giả tử vong, vây công bọn họ rõ ràng là mấy chục đầu cự thú!
Những cự thú này, cũng là Huyền Băng tạo thành, từng cái từng cái thực lực kinh người, có thể so với Chiến Minh cự thú, có Thần Ma chiến lực!
Thình thịch…
Một đầu Huyền Băng cự thú đột nhiên bị Tông Nhượng cùng một vị Thái Huyền Thánh Tông Thần minh khác là Điên Đạo Nhân hợp lực đánh chết, bất quá đầu cự thú này mới vừa ngã xuống, liền lập tức hóa thành một vũng nước, ngay sau đó ở trên mặt đất kết thành một tầng Huyền Băng.
– Khó trách ta không có phát hiện những thi thể khác, thì ra là như vậy!
Giang Nam hé mắt, quét về phía Thái Hoàng Lão Tổ, con ngươi co rút nhanh, chỉ thấy Thái Hoàng như cũ là thiếu niên tóc trắng kia, một mình một người kéo tám đầu Huyền Băng cự thú, ở dưới Huyền Băng cự thú vây công, như cũ bình tĩnh, mỗi nhất kích rơi xuống, Huyền Băng cự thú liền bị hắn đánh cho Huyền Băng ối chao bay loạn, tứ chi không trọn vẹn!
Đúng là bởi vì hắn một mình một người kéo nhiều Huyền Băng cự thú như vậy, này mới không có để cho mọi người Thái Huyền Thánh Tông toàn quân bị diệt.
– Thái Hoàng thật là mạnh…
Giang Nam giật mình trong lòng, hôm nay Thái Hoàng Lão Tổ, so với lúc hắn rời đi Huyền Minh Nguyên Giới cường đại nhiều lắm, nơi này bất kỳ một đầu Huyền Băng cự thú nào cũng có thể kém Chiến Minh cự thú, cho dù là Giang Nam toàn lực ứng phó, cũng mơ tưởng dễ dàng bắt lại.
Mà Thái Hoàng một người kéo tám đầu Huyền Băng cự thú, hơn nữa vẫn còn dư lực, hiển nhiên những Huyền Băng cự thú này không cách nào làm cho hắn thi triển ra toàn lực.
Tu vi thực lực của Tông Sơn cũng cực kỳ cường đại, không thua Hoang Cổ Thánh Thành phó thành chủ Cung Thường Thanh, là một vị cường giả đến gần Thiên Thần cảnh giới, Điên Đạo Nhân cùng Ích Tà Tôn Giả thì muốn kém mấy phần, thực lực cùng Huyết Thần Mao Viễn Công, Thao Hộc Tôn Giả không kém bao nhiêu.