“Quái vật kia chiếm cứ thân thể của bọn họ, nó tuyệt đối sẽ không để người khác lấy được thần khí, cũng tuyệt đối không để bất kỳ ai phóng ra phong ấn mới.”
Trong sa mạc.
Cố Thanh Sơn bay ở giữa không trung, đánh ra từng đường thủ quyết vào đĩa bát quái.
Chỉ thấy trên đĩa bát quái thỉnh thoảng có ánh sáng toả ra, hóa thành vệt sáng rơi xuống sa mạc mênh mông bên dưới.
Tiểu Tịch ở bên cạnh nhìn một hồi, không nhịn được nói: “Chúng ta phải tăng tốc độ, sợ rằng bây giờ đã có không ít bài thơ tiên đoán được giải rồi.”
“Tôi biết.” Cố Thanh Sơn đáp.
Tiểu Tịch nói: “Nhưng mà con bò cạp đó rất lợi hại, nếu như nó cứ mãi canh gác ở cửa vào mê cung, dựa vào thực lực của chúng ta bây giờ e là sẽ rơi vào một trận chiến ác liệt.”
“Ừm, tôi biết.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đổi một hướng khác, tiếp tục bố trí pháp trận.
Tiểu Tịch vội la lên: “Quái vật của Vực Sâu Tội Lỗi hầu như đều có tầng cấp như hắn ta, thậm chí cò có một số mạnh hơn, dưới sự trông chừng của sức mạnh như vậy, căn bản không ai có thể tiến vào mê cung lấy ba món thần khí.”
“Điểm này tôi cũng biết.” Cố Thanh Sơn đáp.
Tiểu Tịch đưa tay ra, nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc: “Không lấy được thần khí, anh sẽ không thể thành Bán Thần, cũng không thể phong ấn quái vật, hơn nữa rất có thể chúng ta sẽ chết ở đây!”
Cánh tay bị đung đưa, pháp trận đang bố trí lập tức bị cắt ngang.
Lần này Cố Thanh Sơn không thể tập trung bày trận nữa.
Hắn dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Những gì cô nói tôi đều biết, cho nên tôi phải chuẩn bị trước một phen.”
Tiểu Tịch thấy khuôn mặt bình tĩnh của hắn, lúc này mới hơi yên tâm.
“Anh đang chuẩn vị cái gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi không xác định được có phải bò cạp đã chết thật hay không, cho nên tôi đang thiết lập một phương pháp không tổn thương đến hoà khí.”
“Từ rất lâu trước đây tôi đã nghĩ, lỡ như gặp phải tình huống khiến tôi không muốn ra tay giết người thì nên làm thế nào, cho nên mới có pháp trận này… đây là ý tưởng được sinh ra sau khi tôi tu tập con đường trận pháp lâu như vậy.
“Pháp trận sao? Tôi biết một chút, nhưng tôi chưa thấy anh bày trận pháp như vậy bao giờ.” Tiểu Tịch cau mày nói.
“Thời đại vẫn đang tiến bộ.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lại bắt đầu bày trận, mở miệng hỏi: “Tiểu Tịch, vô số năm trước cô từng phong ấn con quái vật này, lúc ấy sao cô lại làm được?”
Tiểu Tịch nhớ lại một hồi lâu, đáp: “Tôi cứ đánh đánh rồi đánh, đánh cho nó không còn sức phản kháng, sau đó ra tay phong ấn nó.”
Cố Thanh Sơn lập tức không nói được gì nữa.
“Chẳng lẽ quái vật cứ mặc cho cô đánh?” Hắn hỏi.
“Nó dùng vô số cái tay khổng lồ muốn bắt tôi, hơn nữa còn phóng ra rất nhiều công kích vô hình rung trời lở đất về phía tôi.” Tiểu Tịch nói.
“Công kích vô hình?”
“Ừm, tôi không biết đó là cái gì, tóm lại là không có hiệu quả gì với tôi, nhưng mà những người khác thậm chí là thần linh đều sợ hãi loại công kích vô hình đó.” Tiểu Tịch đáp.
Cố Thanh Sơn như đang suy nghĩ điều gì, nói: “Xem ra cô có một loại sức mạnh đặc biệt nào đó, không bị ảnh hưởng bởi công kích vô hình…”
Đang khi nói chuyện, hắn nhanh tay chạm vào đĩa bát quái.
Trên sa mạc dâng lên từng đường linh quang rực rỡ tươi đẹp.
Những linh quang này đan xen chiếu rọi, hoà quyện vào nhau, dần dần dần dần biến mất ở trong hư không.
Trận thành!
Cố Thanh Sơn tỉ mỉ cảm thụ một lát, cất đĩa bát quái lại nói: “Đi, chúng ta cần thu thập nhiều thông tin hơn.”
“Đi chỗ nào?” Tiểu Tịch hỏi.
“Mê cung bảy thần.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chính diện tác chiến với con bò cạp đó?” Tiểu Tịch sợ hết hồn.
“Không, hỏi hắn ta một vài vấn đề.”
“Anh cảm thấy hắn ta sẽ thành thật trả lời?”
“Thử xem.”
“… Tôi thật không hiểu anh đang nghĩ cái gì.” Tiểu Tịch thở dài nói.
Cửa mê cung.
Cố Thanh Sơn cùng Tiểu Tịch rơi xuống.
Một tay hắn dắt Tiểu Tịch, một tay chụp vào đĩa bát quái trong ống tay.
Đại hán mặt đen đứng ở đối diện hắn.
“Tại sao mấy người lại trở về?” Đại hán mặt đen hỏi.
“Quên mất một chuyện.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chuyện gì?” Đại hán mặt đen hỏi.
“Dựa theo ý của bảy thần, tiến vào mê cung lấy được ba món thần khí, là có thể phong ấn quái vật kia.”