Quả nhiên, Giang Nghĩa nhún vai rồi bình tĩnh nói: “Vậy thì tôi đi trước đây.”
Toàn bộ nam sinh trong phòng đều nở nụ cười mãn nguyện.
Chỉ có tiễn tên ôn thần này đi thì bọn họ mới tiện cùng Đinh Thu Huyền….
Hả?
Khi bọn họ còn chưa ăn mừng xong thì Giang Nghĩa đã nắm tay Đinh Thu Huyền chuẩn bị rời đi! Lần nay, tất cả những người đàn ông ở đây đều hoảng sợ.
Anh đi thì không sao, nhưng để Thu Huyền ở lại chứ!
Đặc biệt là Chung Đào, từ thuở học sinh, anh ta đã yêu thầm Đinh Thu Huyền, hôm nay vì có Đinh Thu Huyền nên anh ta mới tới. Nếu Đinh Thu Huyền cũng về luôn thì anh ta tiếp tục ngồi đây còn có nghĩa lý gì?
“Đợi đã!” Chung Đào lập tức gọi bọn họ lại.
“Có chuyện gì sao?” Giang Nghĩa quay đầu nhìn Chung Đào.
Sắc mặt Chung Đào vô cùng tệ, anh ta phải nói sao bây giờ? Ép Giang Nghĩa rời đi nhưng để Đinh Thu Huyền ở lại? Haha, người ta đồng ý mới là lạ.
Nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, rất không tình nguyện nói: “Tôi nghĩ lại rồi, anh Giang vẫn cứ ở lại thì hơn, dù gì anh cũng là chồng của Thu Huyền, cũng chẳng phải người ngoài, mọi người không cần câu nệ làm gì.”
Quả nhiên là người làm lãnh đạo, nói mượt ghê.
Giang Nghĩa bật cười trong lòng.
Anh và Đinh Thu Huyền ngồi xuống cạnh nhau, sắc mặt của Chung Đào và những người đàn ông khác cực kỳ tệ. Vốn dĩ họ muốn tiếp cận, kính rượu rồi nói mấy lời bậy bạ, nhất thời lại không biết mở miệng thế nào.
Bữa cơm này, càng ăn càng kỳ lạ.
Chung Đào cau mày, anh ta thở một hơi rồi nhìn Giang Nghĩa và hỏi: “Anh Giang đang công tác ở đâu vậy?”