Hai người đi lên lầu, đến trước cửa phòng bao.
Đinh Thu Huyền chỉnh lại quần áo rồi mở cửa chầm chậm bước vào.
Khi Đinh Thu Huyền vừa xuất hiện, tất cả những cuộc trò chuyện rôm rả náo nhiệt đều dừng lại. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người cô.
Đặc biệt là mấy người đàn ông, ai nấy đều nhìn Đinh Thu Huyền tới mắt toé lửa.
Phần lớn bọn họ đều vì Đinh Thu Huyền mà tới! Dù gì cũng không gặp hoa khôi của lớp suốt bao năm rồi.
Không đúng, Đinh Thu Huyền không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của toàn trường luôn.
“Thu Huyền, cậu tới rồi à? Nhanh nhanh nhanh, ngồi cạnh tớ này.”
“Hừ, cậu đừng có mơ, đương nhiên Thu Huyền phải ngồi cạnh tớ rồi.”
“Mấy người đừng giành nữa, Thu Huyền phải ngồi cạnh tớ mới đúng, năm đó bọn tớ là bạn cùng bàn mà.”
“Đừng nói nhảm, sao tớ nhớ Thu Huyền đâu có ngồi cùng bàn với cậu?”
“Sao lại không? Tớ và Thu Huyền chỉ cách nhau một lối đi thôi mà, như Ngưu Lang Chức Nữ cách nhau một cây cầu Nại Hà vậy.”
“Hừ, cậu đừng có tự dát vàng lên mặt.”
Mọi người trong phòng cãi nhau kịch liệt, các nam sinh đều hi vọng Đinh Thu Huyền sẽ ngồi cạnh mình.
Hôm nay ai được ngồi cạnh Đinh Thu Huyền thì sẽ tràn ngập hạnh phúc mất!
Khi Đinh Thu Huyền còn chưa quyết định được sẽ ngồi đâu thì Giang Nghĩa đi tới sau lưng cô, dán sát vào người Đinh Thu Huyền.
Toàn bộ nam sinh trong phòng đều tái mặt.
“Phắc, anh là ai? Sao dám đứng gần Thu Huyền như thế?”
Giang Nghĩa bình tĩnh trả lời: “Tôi là Giang Nghĩa, là…chồng cô ấy.”