Mọi người nghe xong, lập tức tất cả mọi người đều có vẻ ngán ngẩm.
Uyển Nhi dụi dụi đôi mắt, quay lại bộ dạng mệt mỏi nói: “Hóa ra là chuyện này, mệt ta còn tưởng là chuyện đại sự gì ghê gớm lắm.”
Vài ngày trước.
Một tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện trên bảo tọa Vạn Hoa, tự xưng là Bách Hoa tiên tử.
Sau đó, nàng liền nghiêm khắc dạy dỗ Tần Tiểu Lâu cái tội nói năng lỗ mãng.
Đối mặt với từng người đến hỏi han, tiểu cô nương do dự một lát cuối cùng đành sửa miệng tự xưng là khách của Bách Hoa tiên tử.
Dưới ánh mắt hoài nghi của tất cả mọi người, nàng lấy ra mấy món tín vật của Bách Hoa tiên tử.
Cùng lúc đó, Bách Hoa tiên tử cũng gửi phù truyền tin đến cho các đệ tử.
Trong phù truyền tin, Bách Hoa tiên tử nói mình có việc phải ra ngoài, yêu cầu các đệ tử trong khoảng thời gian này hãy chăm sóc cho tiểu cô nương thật tốt.
Đã có tín vật, lại có phù truyền tin của sư tôn, vị tiểu cô nương này đương nhiên là khách quý của Bách Hoa tông.
—— chẳng lẽ còn có vấn đề gì hay sao?
Tần Tiểu Lâu nhìn phản ứng của mọi người mà thất vọng lắc đầu nói: “Chẳng lẽ mọi người thật sự không nhìn ra nàng thật sự có vấn đề?”
“Tiểu Lâu, đệ rốt cuộc muốn nói cái gì?” Ngỗng trắng tò mò hỏi.
Tú Tú nói: “Đúng thế, có tín vật của sư tôn, sư tôn cũng tự mình gửi phù truyền tin cho chúng ta, chúng ta chỉ cần đãi khách cho tốt theo lời sư tôn là được.”
Uyển Nhi lại cảm thấy hứng thú, hỏi: “Tiểu cô nương kia có vấn đề gì, nhị sư huynh cứ nói ra nghe xem nào.”
“Mọi người cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ phát hiện nàng có chút không đúng.” Tần Tiểu Lâu thâm trầm nói.
Không đúng?
Mọi người đều rơi vào im lặng.
Uyển Nhi lắc đầu nói: “Nàng chơi với ta vất vui vẻ, ta rất thích nàng.”
“Hai người thì chơi cái gì?” Tần Tiểu Lâu hỏi.
“Leo cây này, nhảy dây này, ta còn mang nàng đến suối nhặt mấy viên đá đẹp đẹp, đến vườn linh thú cùng nhau cho linh thú ăn, dù sao vài ngày gần đây, ta cũng không cảm thấy nàng có gì lạ cả.” Uyển nhi nói.
Tình Nhu gật đầu nói: “Lần trước ta mang nàng xuất môn xuống chợ, nàng chơi cả ngày rất vui vẻ, đến lúc trời tối đen vẫn chưa chịu trở về—— nhưng đây chỉ là do tính trẻ con bình thường thôi mà, không có gì lạ ở đây cả.”
Tú Tú nhớ lại nói: “Lúc ăn cơm nàng thường tranh móng giò kho tàu với ta, nhưng cái này cũng không tính là vấn đề nhỉ.”
Tần Tiểu Lâu xem tình hình có vẻ không xong, vội vàng nêu lên: “Con búp bê vải! Chẳng lẽ mọi người không chú ý đến sao? Nàng vẫn luôn ôm một con búp bê vải!”
Uyển Nhi nói: “Có để ý, đó không phải là bộ dạng của sư tôn sao? Vậy thì sao chứ?”
Tần Tiểu Lâu vung tay lên, nói: “Đây là mấu chốt!”
“Mọi người cẩn thận nghĩ lại đi, có ai đến nhà người ta làm khách mà lại làm một con búp bê vải bộ dạng giống tông chủ nhà ta chứ?”
Mọi người vừa nghe thấy thế liễn không khỏi ngẩn người.
Đúng vậy…… Chuyện này thật sự không đúng cho lắm.
Tần Tiểu Lâu trầm giọng nói: “Nếu ta không nói thì mọi người cũng không để ý, tại sao nàng đi đâu cũng phải mang theo con búp bê vải đó.”
“Cho nên đệ cảm thấy chuyện gì đã xảy ra?” Ngỗng trắng hỏi.
“Ta cảm thấy con búp bê vải kia nhất định có gì đó kỳ lạ, thậm chí còn chứa đựng một sức mạnh nào đó.” Tần Tiểu Lâu nói.
“Một con búp bê vải làm sao có thể có sẵn sức mạnh trong đó?” Ngỗng trắng hỏi.
“Ta dùng một ngàn bảy trăm chín mươi bốn loại thuật pháp tính toán, vậy mà ta cảm giác căn bản không thế tính toán được thực lực của nàng, vị trí của nàng cũng bị che đậy, ta cho rằng sức mạnh quấy nhiễu thuật pháp của ta là đến từ búp bê vải.” Tần Tiểu Lâu nói.
Ngỗng trắng âm thầm gật đầu.
Không thể ngờ Tần Tiểu Lâu lại có thể nhạy cảm sắc bén như thế này.
Thời điểm Hội Liên Hiệp Chín Trăm Triệu Tầng Thế Giới họp, búp bê vải là do Vân Cơ để lại trước lúc rời đi.
Tác dụng của búp bê vải quả thật là che đậy khí tức, đề phòng kẻ xấu dò xét được.
Ngỗng trắng bỗng có chút xúc động.
Xem ra ngoài Cố Thanh Sơn, Tần Tiểu Lâu cũng đang dần trưởng thành, có thể gánh vác việc lớn được rồi.
Đây qua là may mắn của tông môn.
Hắn đang nghĩ ngợi, thì lại nghe Tần Tiểu Lâu tiếp tục nói.
“Hơn nữa mọi người không rõ sao, điểm mấu chốt là dung mạo của tiểu cô nương này.”
Mọi người đồng loạt sững sờ.
“Dung mạo? Bộ dạng nàng rất đẹp.” Tú Tú hâm mộ nói.
“Quả thật là một tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa thuần khiết, sau khi lớn lên không biết sẽ xinh đẹp đến nhường nào nữa.” Tình Nhu tán thưởng nói.
Uyển Nhi cũng hùa theo gật đầu.
“Sai! Khả năng quan sát của mọi người quá kém.” Tần Tiểu Lâu lắc đầu nói.
“Vậy theo dung mạo, đệ phát hiện ra cái gì?” Ngỗng trắng hỏi.
Tần Tiểu Lâu mấp máy khóe môi, rốt cục nói ra một câu long trời lở đất.
“Ta cảm thấy cô bé này hơi giống sư tôn.”
Mọi người lại một lần nữa bị chấn động.
Các nàng đều nhớ lại.
“Đúng như huynh vừa nói…… hình như thực sự có chút giống giống.” Tú Tú nói.