Diệp Thành nhẩm niệm, đạo thân của hắn chém một kiếm đâm xuyên vào không gian, tốc độ của nó nhanh như gió, không thấy bóng hình, thần kiếm như u mang, vô cùng bá đạo.
Phụt!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đầu mày của Nam Cung Thiếu bị nhất kiếm của đạo thân Diệp Thành đâm thủng.
Máu bắn ra như hoa nở, cực kỳ chói mắt, đến chết Nam Cung Thiếu vẫn mang vẻ mặt khó tin, hắn đứng thứ tám trong bảng Phong Vân mà lại thất bại trong tay Tần Vũ – người còn kém hơn mình một cấp bậc.
Có lẽ đến lúc này hắn mới thực sự hiểu được ngay từ đầu mình đã phạm một sai lầm rất lớn, đó là quá ngông cuồng tự đại, cũng quá coi thường Tần Vũ.
Cảnh tượng này dừng lại trong phút chốc.
Người xem xung quanh đều sững sờ tại chỗ.
Nơi này trở nên yên tĩnh đến mức dù có tiếng kim rơi cũng có thể khiến người ta nghe thấu.
“Ta… Ta không nhìn nhầm chứ?”, có người há miệng, vẻ mặt vẫn không thể che giấu sự kinh ngạc và chấn động: “Nam Cung Thiếu bị Tần Vũ giết rồi ư?”
“Sao… Sao có thể chứ?”
“Không có gì là không thể cả, theo ta thấy ngay từ đầu Tần Vũ đã che giấu thân phận, có lẽ thực lực của hắn đã cao hơn Nam Cung Thiếu từ lâu rồi, chỉ là hắn không muốn quá nổi bật nên cố tỏ ra mình yếu thôi”.
“Bây giờ xem ra đúng là Tần Vũ che giấu thực lực thật rồi”.
“Tên này thực sự là sát thủ trên bảng Phong Vân! Trước đó không lâu, đệ tử Phong Vân đã bị hắn giết hơn một nửa, sau đó còn giết Hầu Thiên Sát và đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện, bây giờ lại tới Nam Cung Thiếu, tiểu tử này thật sự quá bá đạo!”