Ba đấu một! Hoàn toàn không phải đang đùa giỡn!
“Trận này vẫn còn chưa đánh xong mà, sao phải vội đầu hàng như thế để làm gì? Cho dù như thế nào thì cũng phải đánh cho xong rồi hãng nói tiếp.
” Lâm Dương cười nói.
“Anh… sao anh lại cứng đầu như vậy chứ?” Lương Huyền Mị thở gấp dồn dập, nhìn Lâm Dương với vẻ không thẻ tin nỗi.
“Huyền Mi, em tránh ra trước đi!”
Lâm Dương không giải thích mà đẩy Lương Huyền Mị ra rồi nhìn về phía Huyết Trường Phong đang đứng đối diện.
*Ai bảo hai người ra tay?” Huyết Trường Phong lạnh lùng nhìn Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
“Sư huynh, chúng ta…”
“Cút ra chỗ khác!”
Huyết Trường Phong quát khẽ, sau đó lại một lần nữa lao về phía Lâm Dương.
Khí thế sắc bén lại tiếp tục giáng xuống người Lâm Dương, bao quanh khắp cơ thể anh.
Lâm Dương lập tức phát tay.
Vút vút vút …
Những chiếc ngân châm lóe sáng bay vụt về phía Huyết Trường Phong như những ngôi sao băng.
Huyết Trường Phong vung lên trường kiếm, từng luồng kiếm khí từ thân kiếm thoát ra ngăn lại ngân châm.
Keng keng keng….
Âm thanh sắc bén không ngừng vang lên.
Toàn bộ ngân châm đều bị chém đứt.
“Hồi phong tảo diệp!” Huyết Trường Phong tiếp tục bày ra tư thế, trường kiếm lúc mở lúc thu, tựa như lưỡi liềm ào ạt tấn công về phía Lâm Dương.
Lâm Dương để ngân châm bên dưới đầu ngón tay, điên cuồng đánh trả.
Keng!
Âm thanh trằm đục vang lên, cơ thể Lâm Dương cũng lui về phía sau vài bước, nhưng anh còn chưa kịp đứng vững thì Huyết Trường Phong đã biến mát, sau đó đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Lâm Dương, dùng trường kiếm chém thẳng về phía cổ anh.
Lâm Dương vội vàng xoay người tránh đi rồi tiếp tục phóng ngân châm.
ĐinhI Ngân châm sắc bén vậy mà lại xuyên qua thân kiếm rồi kẹt lại ở đó.
Huyết Trường Phong âm thầm hừ lạnh một tiếng, tiếp tục múa kiếm điên cuồng.