Rốt cuộc anh ta là bạn hay là thù?
Vừa nghĩ tới đây, Đinh Thu Huyền vươn tay vỗ vào đầu anh: “Anh đang nghĩ gì mà tập trung thế hả?”
Giang Nghĩa định thần lại, cười haha rồi nói: “Không có gì, anh chỉ đang suy nghĩ trưa nay ăn gì thôi, anh có nên làm cá ngâm chua mà em thích ăn nhất không nhỉ?
Đinh Thu Huyền lắc đầu xua tay: “Không cần đâu, trưa nay em không ăn cơm nhà.”
“Hả?”
“Hôm nay em phải đi họp lớp cấp 3, bọn em hẹn nhau ăn ở nhà hàng.” Đột nhiên Đinh Thu Huyền quay sang nhìn Giang Nghĩa: “Đúng rồi, anh cũng đang rảnh mà, hay là anh đi cùng em đi. Anh làm tài xế lái xe cho em.”
Giang Nghĩa cười gượng: “Anh cũng chẳng phải là bạn cùng lớp của em, đi cùng có vẻ không ổn lắm nhỉ?”
“Hả? Vậy sao?” Đinh Thu Huyền cười xấu xa: “Hồi học cấp ba, em là hoa khôi của lớp đấy. Rất nhiều nam sinh từng viết thư tình cho em, nghe nói lần này bọn họ cũng đi họp lớp, ai nấy cũng sốt sắng bảo muốn đi. Anh yên tâm để em đi một mình sao?”
Lời này chính là để khích Giang Nghĩa.
Quả nhiên vô cùng hiệu nghiệm!
Tuy chiến thần Tu La có sức mạnh và trí tuệ vượt xa người bình thường nhưng trên phương diện tình cảm, anh vẫn luôn như học sinh tiểu học.
Mà cũng chẳng có gì lạ.
Trên đời này chẳng có ai hoàn hảo. Dù Giang Nghĩa lợi hại đến đâu cũng sẽ có điểm yếu.
Tình cảm chính là điểm yếu của anh.
Vừa nghe tới chuyện cô vợ xinh đẹp của mình bị những người đàn ông khác “nhắm trúng”, bình giấm trong lòng Giang Nghĩa lập tức bị lật. Anh cúi đầu nghiến răng nói: “Bây giờ anh đi lấy chìa khoá xe.”
Đinh Thu Huyền nhìn theo bóng Giang Nghĩa đi vào phòng, cô bật cười khúc khích. Đây là nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.
