Trong Thánh Chủ Uyển, An Linh Nhi nói chuyện với đám người Thủy Linh và Vân Huyên, bầu không khí rất hòa hợp.
Vào lúc trời chạng vạng tối, Dương Khai quay trở lại.
Vân Thành đang lo lắng chờ đợi, liền phấn khởi ra mặt, vội vàng đứng dậy nhìn về phía Dương Khai, người khẽ run, có chút căng thẳng.
Đến trước mặt lão, Dương Khai đưa cho lão cái bình ngọc trên tay:
– Đây là Thiên Cơ đan mà Vân tiền bối cần.
Rồi đưa cho Thủy Linh một chiếc bình ngọc khác:
– Đây là Thiên Thương đan và Bổ Hồn đan của ngươi.
Thủy Linh cười tít mắt nhận lấy, mở miệng bình nhìn vào bên trong, mừng rỡ reo lên:
– Quả thực có thể luyện chế ra đan văn. Ta còn tưởng lời đồn bên ngoài phóng đại lên, thì ra đúng là như thế!
Trong ba viên đan dược đó, viên Thiên Thương đan dùng để củng cố cảnh giới có cả đan văn, giá trị của nó các viên đan dược bình thường không thể so sánh được.
Ánh mắt Thủy Linh tràn đầy hưng phấn, hoan hỉ hết đỗi.
– Nếu lần sau còn cần cứ trực tiếp qua đây, với ta thì không cần phải khách khí.
Dương Khai cười nói.
– Ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.
Thủy Linh bĩu môi, bỏ mấy viên đan dược vào bên trong túi Càn Khôn của mình cất giữ cẩn thận, rồi lại nhìn Vân Thành ngạc nhiên hỏi:
– Vân tiền bối làm sao vậy?
Lúc này, Vân Huyên và Nguyễn Tâm Ngữ cũng hướng sự chú ý qua Vân Thành, thấy hai tay lão run rẩy, trong cổ họng có tiếng ú ớ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nói thành lời, cũng không rõ đã xảy ra vấn đề gì, rối đến mức mặt mày biến sắc.
– Đan,,, đan văn!
Mãi lâu sau, Vân Thành mới bật ra hai tiếng, quát khẽ:
– Thánh đan có đan văn!
– Không thể nào?
Thủy Linh giật nảy mình, vội vàng sáp tới nhìn. Quả nhiên trông thấy trên viên Thánh cấp hạ phẩm đan đó có mấy đường vân như kinh mạch trong cơ thể người.
Ngay lập tức nàng cũng kinh hãi tới mức á khẩu.
Thánh đan có đan văn, giá trị của một thứ như vậy thật sự không thể đo lường được nữa.
Trong lúc ấy, ánh mắt nàng nhìn Vân Thành tràn đầy sự ngưỡng mộ. Thầm nghĩ sớm biết như vậy, mình cũng mang theo ít dược liệu để chế luyện Thánh đan thì tốt rồi.
Dù sao ở chỗ Dương Khai luyện chế cũng không cần trả thù lao. Cha nàng cũng đang cần Thánh đan.
– Chúc mừng Vân tiền bối đã đạt được ý nguyện!
Thủy Linh đè nén tâm trạng, mỉm cười nói.
– Chúc mừng Minh chủ, Lần này Nhập Thánh có hy vọng rồi.
Nguyễn Tâm Ngữ cũng vội tiếp lời.
– Không thể nói như vậy, tuy đan dược khó có được, nhưng nếu là Nhập Thánh, còn phải xem sự nỗ lực của ta… Có điều, bất luận như thế nào, vẫn phải đa tạ Dương Thánh chủ đã giúp đỡ.
– Vân tiền bối khách khí rồi.
Dương Khai khẽ cười, đưa mắt nhìn Vân Huyên, nàng cũng khẽ gật đầu, lộ vẻ cảm kích.
Trong lòng nàng biết rõ, nhất định là Dương Khai đã khiến vị đại sư đó phải dốc hết toàn lực, nếu không sao có thể chế luyện ra một viên Thánh đan có đan văn một cách trùng hợp như vậy?
Đan dược đã luyện xong, Vân Thành không còn tâm trí nào để nán lại nữa, chỉ muốn quay về Độc Ngạo Thành ngay lập tức, uống đan dược để khám phá sự huyền bí của Nhập Thánh, lập tức đưa ra lời cáo từ.
Dương Khai cũng không giữ lại.
– Vậy ta cũng đi. Thấy ngươi bận lên bận xuống như vậy, chắc cũng chẳng có thời gian tiếp ta. Ở lại đây chẳng có gì thú vị.
Thủy Linh nghĩ một chút, cũng tỏ ý muốn đi.
– Ta tiễn các ngươi!
Dương Khai nói.
– Chuyện này không được, Vân mỗ không thể nhận…
Vân Thành sợ hãi, lời cũng nói không hết đã bị Nguyễn Tâm Ngữ đẩy đi, nàng nhỏ giọng nói thầm:
– Không phải tiễn ngài đâu. Minh chủ, chúng ta đi trước thôi.
Vân Thành nghe vậy lập tức hiểu ra, cáo lỗi với Dương Khai một tiếng rồi bay ra ngoài Cửu Phong.
Thủy Linh cũng nhìn Dương Khai một cách đầy thâm ý, phất tay:
– Nếu có thời gian, đến Thủy Thần Điện thăm ta, đừng có hễ đi một cái là mấy năm liền bặt vô âm tín.
– Biết rồi.
Dương Khai cười gượng đáp.
Phút chốc, trong đại điện chỉ còn lại hai người Dương Khai và Vân Huyên.Ngay cả Từ Hối và An Linh Nhi cũng đều biết điều mà bôi mỡ vào chân, biến đâu mất tăm rồi.
– Đi thôi.
Dương Khai ra hiệu.
Vân Huyên khẽ gật đầu, sóng vai cùng Dương Khai đi ra ngoài.
Suốt dọc đường đều im lặng, Dương Khai đang cân nhắc nên nói cái gì, mặc dù trước đây giữa mình và cô gái này đã xảy ra một số chuyện, nhưng vào tình huống đó, hắn cũng bất đắc dĩ thôi.
Bây giờ ăn xong phủi bỏ trách nhiệm thì hơi cầm thú, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
– Ta nghe Thánh nữ trong Thánh địa của các ngươi nói, ngay cả cô ấy ngươi cũng không chấp nhận?
Dương Khai không nói gì, Vân Huyên đột nhiên lại mở miệng trước.
– Ngay cả việc này cô ta cũng nói với ngươi?
Dương Khai ngạc nhiên.
– Giữa nữ nhân với nhau có rất nhiều chuyện có thể nói.
Vân Huyên hé miệng cười.
– Vì sao vậy? Ngươi đã là Thánh chủ ở đây, cô ấy lại là Thánh nữ, chẳng phải nên ở bên nhau sao? Chẳng lẽ ngay cả người như cô ấy mà cũng không vừa mắt ngươi?
– Cũng chẳng phải không vừa mắt…
Dương Khai lắc đầu, không biết nên giải thích ra sao.
– Vậy thì là trong lòng ngươi có nữ nhân khác!
Vân Huyên quả quyết.
Dương Khai không khỏi bội phục sự nhạy cảm của phụ nữ, không hề phủ nhận, gật đầu nói:
– Quả là có.
– Hẳn là rất xuất chúng?
Vân Huyên hỏi sâu xa.
Trước mắt Dương Khai không khỏi vụt qua hình ảnh của Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường, gương mặt hằn lên biểu cảm nhớ nhung.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Vân Huyên cười buồn bã:
– Thôi vậy, ngươi không cần trả lời. Ta đã biết câu trả lời rồi. Ừm, chuyện giữa ta và ngươi không cần để tâm. Trong hoàn cảnh đó, quả thực không cách nào tránh được. Cứ coi như là một ký ức tốt đẹp. Ta sẽ trân trọng giấu kín trong đáy lòng.
Dương Khai mở miệng, định nói lại thôi.
– Ngươi đừng làm vẻ mặt như vậy được không?
Mắt Vân Huyên ngân ngấn nước, giọng nói khẽ run:
– Được một lần ngươi đã cho là phải chịu trách nhiệm đến cùng ư? Căn bản ta chưa từng để tâm… Ngươi cũng cần gì phải để tâm.
– Vân Huyên…
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, nhìn nàng đau đáu, trong lòng không biết phải làm sao.
Vân Huyên không ngừng lau khóe mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra. Lau đi từng dòng từng dòng lệ rơi xuống như trân châu, bỗng nhiên quay người, nắm chặt tay Dương Khai, ra sức cắn.
Răng cắm sâu vào da thịt, máu trào ra.
Dương Khai vẫn không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Gần trong gang tấc, Vân Huyên cũng nhìn chăm chú Dương Khai không chớp mắt, vẻ mặt quật cường.
– Ngươi làm tổn thương ta một lần, ta đả thương ngươi một lần, chúng ta hòa nhau!
Vân Huyên bỗng buông tay Dương Khai, nuốt chỗ máu đó vào, lau khóe miệng dính máu, quay đầu rời đi.
Nước mắt rơi xuống như mưa.
Tiếng nói chậm rãi truyền đến:
– Nam nhân có lòng dạ sắt đá như ngươi, tốt nhất là cứ duy trì địa vị cao cao tại thượng như hiện tại, để cho ta chỉ có thể ngước nhìn. Nếu như có một ngày ngươi ngã khỏi mây cao, ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!
Dương Khai cười gượng gạo.