Nhậm Kiến Vinh cuống quýt giải thích: “Chuyên gia nói tạm thời không phát hiện ra bất cứ dị thường nào trong người ông.
Bây giờ chỉ có thể đợi đến khi đủ ba tháng sau khi ông uống Phệ Tâm Hoàn mới biết có phát bệnh hay không”.
“Ý của ông là đám vô dụng kia phải chờ đến khi tôi phát bệnh mới có thể nghĩ cách giải quyết mối họa ngầm Phệ Tâm Hoàn này hả?”
Tiết Nguyên Bá cau mày, ánh mắt hung ác.
Nhậm Kiến Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tam vương tử, ý của chuyên gia là Phệ Tâm Hoàn ông uống có thể là giả…”
Ông ta không dám nói tiếp mấy câu sau.
“Nhưng đây chỉ là suy đoán của bọn họ, cũng không thể chắc chắn 100%.
Bọn họ cũng không biết sau ba tháng có thực sự phát bệnh hay không chứ gì?”
Tiết Nguyên Bá trợn trừng mắt, tức giận nói ra lời Nhậm Kiến Vinh không dám nói.
Nhậm Kiến Vinh không lên tiếng, chỉ gật đầu ngầm thừa nhận.
“Một lũ vô dụng!”
Tiết Nguyên Bá nổi trận lôi đình đá bay cái ghế bên cạnh: “Nhà họ Tiết tốn bao nhiêu tiền cho bọn họ nghiên cứu khoa học.
Thế mà đến cuối cùng một viên Phệ Tâm Hoàn có gây hại cho tôi hay không cũng không biết.
Đúng là lũ ăn hại!”
Nhậm Kiến Vinh đứng bên cạnh mặc kệ ông ta nổi giận, sợ liên lụy đến mình.
Từ sau khi Dương Thanh cho Tiết Nguyên Bá uống một viên Phệ Tâm Hoàn rồi đuổi khỏi Yến Đô, ông ta vừa về tới gia tộc đã bắt chuyên gia y học do nhà họ Tiết bồi dưỡng kiểm tra toàn thân cho mình.
Nhưng sắp hơn nửa tháng rồi vẫn chưa có thành quả nghiên cứu gì.
Chuyện này cũng không thể trách chuyên gia y học của nhà họ Tiết.
Viên Phệ Tâm Hoàn kia vốn là giả, sao có thể tra ra được vấn đề?
Ngày hôm sau, cuộc sống sinh hoạt lại khôi phục bình thường.
Sau bữa sáng, Dương Thanh tự mình lái xe đưa Tần Thanh Tâm tới Mamba Đỏ.
Hiện giờ Tần Đại Dũng đang nghỉ hưu nên phụ trách đưa đón Tiêu Tiêu, không cần Dương Thanh và Tần Thanh Tâm lo lắng.
Hiểu lầm đã không còn, Tần Thanh Tâm cũng sẽ chủ động nói cho Dương Thanh biết về công việc của cô ở Mamba Đỏ.
“Tối nay anh có rảnh không?”
Khi tới cổng tập đoàn, Tần Thanh Tâm đột nhiên hỏi.
“Chắc là không bận gì đâu”.
Dương Thanh nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tối nay em có việc gì à?”
Tần Thanh Tâm gật đầu: “Khoảng thời gian này, Diệp Phàm đã giúp em không ít.
Diệp Phàm là con trai bác Diệp Hoa, bác ấy vẫn luôn ủng hộ em”.
Lâu rồi anh không tới công trường xây dựng Thành Cửu Châu, tạm thời ở tập đoàn cũng không có gì cần anh xử lý.
Thế là anh quay đầu xe đi tới công trường.
Hai mươi phút sau Dương Thanh đã tới nơi.
“Chủ tịch!”
Một người quản lý đội mũ bảo hộ vội vàng nói: “Để tôi đi gọi sếp Lạc”.
“Đừng quấy rầy ông ấy, cứ làm việc như bình thường đi! Để tôi tự đi xem”.
Lạc Bân quay lưng lại giật mình trông thấy Dương Thanh, vội vàng chạy tới.
Thấy bộ dạng bụi bặm đầy mình của Lạc Bân, Dương Thanh rất yên tâm.
“Tôi tới xem một chút.
Khoảng thời gian này ông vất vả nhiều rồi!”
Dương Thanh chân thành nói.
Lạc Bân hốt hoảng: “Chết tiệt! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông ta tự mình tới công trường để phụ trách vấn đề an toàn.
Mãi mới thấy Dương Thanh tới một lần, nào ngờ lại xảy ra chuyện.
Trong cơn tức giận, ông ta không kìm được nói tục.
Sắc mặt Dương Thanh dần trở nên nghiêm túc.
Tiếng nổ vừa rồi không phải sự cố lao động, mà là phiền phức tới rồi.
– —————————.