Lăng Hàn cười nhạt nói:
– Tà ma ngoại đạo, thấy trẫm còn không quỳ xuống nhận lấy cái chết!
Oanh, hoàng uy vô tận bắn ra, đùng đùng đùng đùng, ngoại trừ Cửu U Vương, Thi Nhị cùng Dung Hoàn Huyền, chín người còn lại cùng nhau quỳ xuống.
Cả người Dung Hoàn Huyền đều đang run rẩy, thậm chí mạch máu nhảy lên ở trên da, loại phạm vi khuếch đại kia khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Kỳ thực hắn không cách nào chống lại uy thế như vậy, nhưng trong lòng thực sự bất khuất không cam lòng, mạnh mẽ vượt qua cực hạn đối kháng.
Đùng đùng đùng, xương cốt cả người hắn đều vang rền, trong đôi mắt có huyết lệ chảy ra, lỗ mũi, hai mắt,… cũng có máu tươi dâng trào. Đệ tử của Thiên Thi Tông tu thi công, huyết dịch trong người ít ỏi, đừng xem hắn chỉ là thất khiếu chảy máu, trên thực tế thương tổn là vô cùng lớn.
– Đang yên đang lành người không làm, lại muốn làm thi, vậy ta sẽ tác thành các ngươi!
Lăng Hàn quét mắt, đùng đùng đùng đùng, chín người quỳ kia cùng nhau ngã xuống đất mà chết.
Thiên Nhân Cảnh thì đã làm sao, ở trước mặt lực lượng kinh khủng của hắn đã không phải số lượng có thể đưa đến tác dụng.
– A a a!
Cửu U Vương muốn phát điên, chín người này là chín vị hộ giáo Pháp Vương của Thiên Thi Tông, là cao thủ mạnh nhất ngoại trừ hắn và Thi Đại Thi Nhị, Dung Hoàn Huyền, trụ cột vững vàng trong tông a!
Hiện tại lại một chiêu chết hết, điều này để hắn làm sao có thể không giận?
– Chết!
Hắn vung Ma Âm Đao, nhất thời tiếng quỷ khóc đầy trời, cuồng quyển về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn đưa tay nhấn một cái, thế giới nhất thời yên tĩnh lại.
Coi như tay cầm Ma Âm Đao thì đã làm sao, sức chiến đấu của Cửu U Vương nhiều nhất mười Tam Tinh, bằng không lúc trước không phải có thể quét ngang đám người Kiếm Vương sao?
– Ta đến đi!
Thi Nhị đứng dậy, vẻ mặt thận trọng.
Hắn là xác ướp cổ chuyển sinh, tu vi không có bình cảnh, ở Thiên Thi Tông lại được Tam Sinh Thi Quan và Hoàng Tuyền Trì song trọng bồi dưỡng, bây giờ tự nhiên cũng đạt đến Phá Hư tầng chín, sức chiến đấu miễn cưỡng đạt đến mười lăm tinh, chỉ hơi kém Thi Đại.
Thi Đại không còn, hắn chính là thứ nhất cao thủ của Thiên Thi Tông.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
– Nơi này có ai có thể chặn ta một chiêu, ta tạm tha hắn một mạng.
– Ha! Ha!
Thi Nhị cười gằn, đây thực sự là quá ngông cuồng, ngươi coi mình là Bàn Tử kia sao? Thiên Thi Tông hiện tại biết điều như vậy, cũng không phải sợ Lăng Hàn, mà là Thất Vương!
– Có cái gì đáng cười sao?
Lăng Hàn nghiêm nghị nói, hắn không có hảo cảm gì với Thi Nhị, trực tiếp đập tới một cái tát.
Oành!
Một chưởng vung qua, Thi Nhị bình tĩnh nhìn Lăng Hàn, trên mặt tràn ngập kinh ngạc, lại xoay người nhìn Cửu U Vương, muốn nói cái gì, nhưng thân thể đột nhiên hóa thành mưa máu, biến mất khỏi trời đất.
Cái này! Cái này! Cái này!
Cửu U Vương chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân bay lên, xông thẳng về phía não.
Mạnh như Thi Nhị, lại bị một chưởng diệt sát?
Trước Lăng Hàn nói ai có thể ngăn cản một chiêu của hắn, hắn tạm tha người đó một mạng, đây căn bản không phải nói khoác không biết ngượng, càng không phải không tự lượng sức, mà xác thực mạnh đến nỗi nghịch thiên rồi.
Cửu U Vương căn bản không có dũng khí tiếp một chiêu, thân hình lóe lên, nhảy vào trong Tam Sinh Thi Quan.
Đây là chí bảo của Thiên Thi Tông, tồn tại không biết bao nhiêu năm, là bất hủ a!
Lăng Hàn liếc mắt nhìn, không khỏi nóng lòng muốn thử, lấy sức chiến đấu hiện tại của hắn có thể đánh tan Tam Sinh Thi Quan sao?
Hắn giơ tay phải lên, bắt đầu ngưng tụ kiếm ý.
Chém loại chí bảo phòng ngự này, đương nhiên phải dùng thức cuối cùng của Huyền Nguyên Tam Thức rồi. Có điều, Lăng Hàn cũng không muốn dùng Linh khí cấp mười chém, sợ làm hỏng Tích Sinh Kiếm.
Vì lẽ đó, hắn quyết định lấy kiếm ý làm quyền.
Trực tiếp lấy bạo lực đập nát!
—————