Giang Nghĩa tự hỏi tự cười: “Mèo bắt chuột, là vì chơi; tôi đấu với ông, cũng giống như vậy. Ông ép em trai tôi vào đường chết, cho rằng tôi sẽ dễ dàng giải quyết ông như vậy sao?”
Những lời này khiến trái tim của Tôn Vĩnh Trinh lạnh hoàn toàn.
Hóa ra, đối phương ngay từ đâu đã không xem mình ra gì, ‘đấu’ với ông ta thật ra cũng là chơi với kẻ ngốc mà thôi.
Mặc kệ Tôn Vĩnh Trinh cố gắng như nào, cũng tuyệt đối không đánh thắng được Giang Nghĩa.
Con người, chỉ khi sau khi trải qua sự cố gắng vẫn không đạt được mới sinh ra tuyệt vọng, lúc này trong lòng Tôn Vĩnh Trinh, tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Ha ha, ha ha ha ha!”
“Tôi cố gắng lâu như vậy, kết quả chỉ là bị coi thành kẻ ngốc mà chơi đùa?”
“Kẻ ngốc? Tôi là kẻ ngốc?!”
Tôn Vĩnh Trinh có lòng tự tôn rất lớn thì nay hoàn toàn mất đi tinh thần, cả người ngồi ngây ra trên sàn, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.
Sự thất bại lần này khiến ông ta mất đi mọi thứ.
Thảm bại.
Khi ông ta ép Giang Châu vào đường cùng thì đã định sẵn kết cục như này.
Cho nên nói, con người làm gì ông trời sẽ nhìn, ác thiện rồi cũng sẽ đến!
Giang Nghĩa phất tay.
“Đưa đi.”
“Tôn Vĩnh Trinh, cái chờ đợi ông, sẽ là cuộc sống trong tù mãi mãi.”
“Ông, hãy ở trong tù mà hối lỗi đi.”
Đường đường là lão tổng của doanh nghiệp hàng đầu, rơi vào kết cục người không còn một xu, bị nhốt trong tù, chỉ có thể một chữ: đáng đời!