– Quả thật là thiên địa linh vật! Đôi mắt Từ Hối sáng lên, khẽ gật đầu.
Dựa vào nhãn lực của lão tất nhiên có thể nhìn ra cây linh thảo này chắc chắn là thiên địa linh vật, bởi vì nó đã có một thần trí nhất định.
– Các vị có nhận ra đây là loại thiên địa linh vật nào không? Từ Hối cao giọng hỏi đám người đến cầu đan dược.
Đa số mọi người đều lắc đầu, chỉ có một người cười ha hả: – Đại trưởng lão, đây là Nguyệt Hoa thảo, hấp thu tinh hoa của mặt trăng sinh ra linh trí. Tuy nó là một loại thiên địa linh vật, nhưng tiếc là thời hạn sinh trưởng của nó quá ngắn. Hiện giờ chỉ có ba lá, e rằng chẳng phát huy được tác dụng gì. Nếu như để nó tiếp tục tăng trưởng thêm trăm năm, sinh trưởng đến mức ra được năm lá trở lên, vậy thì giá trị của nó sẽ khác trước.
– Vậy sao? Xem ra các hạ rất hiểu biết về thứ này. Từ Hối mỉm cười nhìn y.
– Chút kiến thức mọn thôi! Tại hạ có chút hứng thú với linh thảo linh dược, ba năm trước cũng từng có mục tiêu là trở thành luyện đan sư. Đáng tiếc tư chất của tại hạ kém cỏi nên vẫn chưa thể có thành tựu trên con đường này, đành phải từ bỏ để bắt đầu tu luyện võ đạo.
– Thì ra là vậy! Từ Hối gật gù. Hiểu biết của luyện đan sư về các thứ linh thảo linh dược sâu sắc hơn người bình thường. Người này tuy chưa thể trở thành một luyện đan sư xuất sắc, nhưng kiến thức liên quan đến thảo dược mà y nắm được thì người bình thường không thể so nổi.
– Cái này… không được sao? Chủ nhân của cây Nguyệt Hoa thảo đó gãi đầu, có chút lo lắng bất an.
Người nọ nói Nguyệt Hoa thảo này không có giá trị cao, khiến y không khỏi lo được lo mất.
Tuy đối phương đã hứa sẽ giúp chế luyện ba viên đan dược! Thế nhưng một cây Nguyệt Hoa thảo có thể đổi lại ngần ấy sao?
– Không! Ngoài dự liệu của y, Từ Hối mỉm cười lắc đầu. – Lão phu đã nói thì tất nhiên sẽ không lật lọng. Bất kể cấp bậc nào, chủng loại nào, chỉ cần là thiên địa linh vật là được! Ừm, Nguyệt Hoa thảo này lão phu sẽ nhận. Tiểu huynh đệ, ngươi đi theo ta, đại sư có thể giúp ngươi luyện đan ngay lập tức!
– Tốt quá rồi! Người đó hết sức mừng rỡ.
Y vừa mới tới đây vào hôm nay, nếu như phải chờ thì ít nhất cũng phải sáu, bảy ngày, còn phải trả mức thù lao ngang với giá trị đan dược mình muốn.
Nhưng chỉ một cây Nguyệt Hoa thảo lại có thể giúp y nhanh chân hơn so với người khác, còn có thể khiến vị đại sư đó luyện chế cho ba viên đan dược không kể cấp bậc!
Sau này tìm thấy dược liệu lại đến đây nhờ đại sư luyện cho hai viên Thánh đan.
Nếu may mắn có được đan vân, đem đi bán chưa biết chừng cuộc đời mình sẽ lập tức khác trước.
Người này ảo tưởng ngập tràn, cứ cảm thấy cả người đều lâng lâng tựa như ngày mai tốt đẹp đang vẫy tay với y.
– Đợi đã! Trong đám đông đột nhiên có người kêu lên.
Từ Hối chau mày quay lại nhìn người đó, phát hiện đó là một cường nhân Nhập Thánh Cảnh, không khỏi có chút không vui: – Các hạ có gì chỉ giáo?
– Không dám không dám! Cường nhân Nhập Thánh Cảnh đó cười khan một tiếng. – Xin đại trưởng lão chờ một lát, có thể để ta nói với vị tiểu huynh đệ này vài câu không?
Từ Hối nhìn y, một lúc lâu mới khẽ gật: – Vậy xin nhanh một chút, Thánh chủ vẫn đang chờ lão phu bẩm báo.
– Đa tạ đại trưởng lão! Người đó vội cảm tạ, sau đó đi tới trước mặt võ giả Thần Du Cảnh, nói chuyện với hắn vui vẻ hòa nhã.
Y cố ý hạ giọng cực nhỏ, người xung quanh dù có hoài nghi cũng không biết họ rốt cuộc đang đàm luận chuyện gì.
Chỉ thấy ban đầu vị chủ nhân của Nguyệt Hoa thảo có vẻ không hiểu rõ cũng không muốn, tuy nhiên sau khi nghe cường nhân Nhập Thánh Cảnh nói vài lời thì lại trở nên phấn khởi, gật đầu liên tục.
Trong đám đông, không ít người đăm chiêu như đã đoán ra hai người này rốt cuộc đang nói cái gì.
Sau một lúc, cường nhân Nhập Thánh Cảnh và chủ nhân của Nguyệt Hoa thảo mới nói chuyện xong, có vẻ như giữa hai người đã đạt được thỏa thuận chung, đôi bên đều tỏ ra vui vẻ.
Từ Hối còn chưa kịp kêu chủ nhân của Nguyệt Hoa thảo đi theo lão vào Cửu Thiên Thánh Địa thì đã có mấy vị Nhập Thánh Cảnh bao vây hắn.
Trận tranh cãi quyết liệt nổi lên.
Chủ nhân của Nguyệt Hoa thảo tiến thoái lưỡng nan. Y không dám đắc tội với bất kỳ ai trong số cường nhân Nhập Thánh Cảnh này, chỉ có thể bất lực kêu lên: – Các vị tiền bối ra giá đi, ai trả giá cao người ấy được!
Nghe vậy, mấy người đó lập tức đưa ra mức giá của mình, ai cũng nâng giá ào ào, không hề nhường nhịn.
Từ Hối nghe vậy thì dở khóc dở cười, lập tức hiểu ngay chủ nhân của Nguyệt Hoa thảo này đang làm cái gì.
Thánh địa hứa sẽ luyện giúp y ba viên đan dược bất kể cấp bậc, hơn nữa l không tính thù lao.
Y bị tên võ giả đầu tiên tìm đến lôi kéo, thành ra muốn bán ba cơ hội này đi.
Ba cơ hội đã là ba phần thù lao, cách này cũng đem lại lợi ích không ít.
Chậm rãi lắc đầu, Từ Hối cũng không ngăn cản bọn họ. Thánh địa đã cho bọn họ cơ hội như vậy thì cũng không tiện nhúng tay vào chuyện này nữa.
Một lúc lâu sau, chủ nhân của Nguyệt Hoa thảo mới vui mừng chạy lại nịnh bợ:
– Làm phiền đại trưởng lão phải chờ lâu rồi, chúng ta vào thôi.
Từ Hối híp mắt cười nhìn y: – Ngươi rất thỏa mãn với lợi ích họ cho ngươi?
Người nọ ngại ngùng cười: – Thỏa mãn, rất thỏa mãn. Nhưng mà như thế không vấn đề gì chứ?
– Đương nhiên không vấn đề gì. Thánh địa cho ngươi ba cơ hội, ngươi sử dụng nó thế nào là việc của ngươi.
– Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Món lợi lớn như vậy từ trên trời rơi xuống, khiến y có hơi choáng váng.
Những vị cường nhân Nhập Thánh Cảnh đó không muốn đợi ở bên ngoài như người khác, vì món lợi họ bỏ ra dường như không kém bao nhiêu so với thù lao phải trả cho việc luyện Thánh đan.
Thứ mà chủ nhân của Nguyệt Hoa thảo thu lại chẳng khác nào chính là món thù lao mà đáng ra phải thuộc về Thánh địa. Mà y chỉ phải bỏ ra một cây thiên địa linh vật cấp bậc không cao.
Đối với một võ giả Thần Du Cảnh như y, việc này quả thật là cơ duyên lớn nhất trong đời.
Đưa người này vào Khách điện, lấy đi ba phần dược liệu mà y mang hộ người ta, Từ Hối lập tức đi đến Thánh Chủ Uyển.
Trong sương phòng tràn ngập mùi hương của đan dược, Dương Khai đang tĩnh tọa phục hồi, trước mặt bày một lò luyện đan nhỏ.
Từ Hối bước tới bẩm báo lại sự tình.
Dương Khai khẽ gật đầu, nhận lấy dược liệu và cây Nguyệt Hoa thảo mà lão mang tới rồi hạ lệnh: – Đợi khi nào ta gọi ngươi thì tới lấy.
– Vâng!
Chờ cho Từ Hối đi rồi, Dương Khai mới bỏ Nguyệt Hoa thảo vào trong không gian Hắc Thư, tâm thần cũng bước vào trong đó.
Một luồng hào quang như ánh trăng đang không ngừng chao đảo, lộ vẻ hoảng sợ lúng túng toan tính tìm nơi trú ẩn trong không gian Hắc Thư.
Thần Thụ tò mò nhìn nó, thần niệm khóa chặt trên người nó, quan sát tỉ mỉ.