– Vậy thì thật là chúc mừng Phi Văn ca!
Trước đó nàng thấy thực lực của Đinh Bình, cho rằng có khả năng liên hệ lại với đối phương, nhưng hiện tại đã quăng ý niệm kia qua một bên.
Ngẫm lại cũng buồn cười, người kia là phế linh căn, thành tựu đời này đã sớm định.
Trong lòng Đinh Phi Văn đắc ý, hắn lạnh lùng nhìn Đinh Bình nói:
– Người đâu, còn không mau bắt hắn, đánh gãy hai tay của hắn!
Hắn trực tiếp bao biện làm thay, coi mình là Gia chủ đại nhân.
– Báo…
Ngày hôm nay thật náo nhiệt, hạ nhân lại tới nữa rồi.
– Bẩm Gia chủ, Tông chủ Xích Dương tông đến bái phỏng.
Tiếng nói của hắn cũng đang run rẩy, Xích Dương tông Tông chủ, đây là đại năng cỡ nào, còn cường đại hơn thành chủ đại nhân mấy trăm lần!
Các đại lão Đinh gia hai mặt nhìn nhau, đều có chút không rõ.
Coi như Đinh Phi Văn được một vị đại năng Linh Anh Cảnh thu làm đệ tử, nhưng cũng không cần Tông chủ đại nhân tự mình đi một chuyến chứ?
Chuyện gì thế này?
– Hóa ra Giải đại nhân cũng được tin tức.
Chỉ có Liễu Trấn Thì sáng tỏ, vị đại nhân kia thu đồ đệ, đừng nói Xích Dương tông Tông chủ tự thân tới, nhân vật càng mạnh mẽ hơn cũng không chút ngạc nhiên.
Chỉ là hắn có chút không rõ, Đinh Phi Văn này miễn cưỡng chỉ có thể nói là nhân tài, hơn nữa tâm tính không ra sao, vì sao lại được vị đại nhân kia chọn lựa?
Nhưng Lăng Hàn nói thanh thanh sở sở, để hắn đi Đinh gia chúc mừng, lẽ nào người nhà họ Đinh lại nhận sai?
Mọi người vội vã đi ra ngoài nghênh tiếp, Xích Dương tông Tông chủ họ Giải, tên Ngộ, thành danh nhiều năm, là người mạnh nhất khu vực này, nhắc tới vị này, trong lòng người người đều sẽ bay lên kính nể.
– Bái kiến Giải đại nhân!
Tất cả mọi người quỳ xuống, hành lễ với vị cường giả này.
Giải Ngộ nhấc lên tay, cười hỏi:
– Ai là đệ tử của vị đại nhân kia?
Nghe hắn nói như thế, tất cả mọi người Đinh gia ngây người, gần như cùng lúc đó hỏi:
– Đại nhân nào?
Bọn họ đều cho rằng Đinh Phi Văn bái một vị đại năng của Xích Dương tông, vì lẽ đó Liễu Trấn Thì mới chạy tới chúc mừng, nhưng Giải Ngộ đích thân đến đã không đúng lắm, huống chi đối phương còn dùng xưng hô kinh người…vị đại nhân kia!
Tê, vị đại nhân kia!
Ngay cả Giải Ngộ cũng phải xưng một tiếng đại nhân, vậy đó là nhân vật cỡ nào?
Mọi người Đinh gia đều run run, sự tình… không đúng lắm a, tựa hồ không phải như bọn họ nghĩ nha!
Đinh Bình đột nhiên mở miệng nói:
– Xin hỏi, vị đại nhân kia họ Lăng?
– Câm miệng, nơi này có phần của ngươi nói chuyện sao?
Thất Trưởng lão lập tức khiển trách, không thấy bọn hắn đang phiền sao?
Giải Ngộ và Liễu Trấn Thì đồng thời nhíu mày, nhìn lại Đinh Bình, dồn dập gật đầu nói:
– Đúng vậy!
Đây là tình huống thế nào!
Không có ai ngu ngốc, dồn dập hiện ra một suy đoán, mà cái suy đoán này để trong lòng bọn họ dời sông lấp biển.
– Gia sư họ Lăng, tên một chữ Hàn.
Đinh Bình nói, hắn cuối cùng khẳng định, hai người này đều vì mình mà đến…nghiêm chỉnh mà nói, là bởi vì Lăng Hàn.
– Bái kiến thiếu chủ!
Giải Ngộ và Liễu Trấn Thì đồng thời quỳ xuống, biểu hiện cung kính.
Cái gì!
Tất cả mọi người Đinh gia đều chấn kinh đến tê cả da đầu, kia là thành chủ đại nhân a, còn có một vị khác, Xích Dương tông Tông chủ, ở trong mắt bọn họ chính là thần, ngay cả trời sập xuống cũng có thể một vai nâng lên!
Nhưng mà, hai người này lại quỳ hành lễ với Đinh Bình, miệng nói thiếu chủ.
Trời của ta, Đinh Bình đây là đi vận khí cức chó gì, bái đại nhân vật nào làm sư phụ a?
Đùng, Đinh Phi Văn đặt mông ngồi xuống, mặt như màu đất.
Cả người Đinh Phi Văn run cầm cập, sao có thể có chuyện đó! Sao có thể có chuyện đó!
Đối phương không phải một phế vật sao, cũng chỉ có chút man lực mà thôi, dựa vào cái gì có thể được một vị đại nhân vật ưu ái, ngay cả Giải Ngộ cũng phải quỳ hành lễ!
Ngay cả Giải Ngộ cũng như vậy, hắn một đệ tử nho nhỏ của Xích Dương tông lại tính là gì?
– Lăng Hàn? Ồ, danh tự này thật có chút quen thuộc!
Có người thầm nói.
—————