” Lâm Dương trực tiếp mỏ miệng chặn lại lời của hai người bọn họ.
Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều choáng váng.
“Lâm Dương!”
Lương Huyền Mị hô lớn, khẩn trương đến mức vội vàng kéo ống tay áo Lâm Dương, lo lắng không nói nên lời.
“Anh …” Hô hấp của Thịnh Siêu lập tức trở nên dồn dập, cơn tức vọt lên tận cổ.
“Lâm Thiên Kiêu, anh cũng quá tự tin rôi đây, vậy mà lại dám khinh thường tôi sao?” Mai Phượng Yến cũng cực kỳ tức giận.
Nhưng đám trưởng lão và Đảo chủ lại rất vui mừng.
Cùng lên ư?
Lâm Dương nói như vậy chẳng phải là muốn tìm chết hay sao?
Hai người này nếu như một đấu một thì chưa chắc đã đánh bại Lâm Dương, nhưng nếu như là hai đấu một thì quả thực là đã nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay rồi!
“Lâm Thiên Kiêu đã nói như vậy rồi thì hai người cũng không cần phải nương tay, cố gắng học hỏi Lâm Thiên Kiêu vài chiêu nhé.
” Đảo chủ cười nhẹ nói.
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến nghe xong liền lập tức hiểu ngay.
Mục đích của Đảo chủ chính là Thiên Kiêu lệnh.
Các trưởng lão đứng bên cạnh cũng liên tục gật đầu.
Nếu mời tên Lâm Thiên Kiêu này dự tiệc rồi phải mở lời nhờ vả cậu ta, vậy thì chẳng bằng cướp lấy Thiên Kiêu lệnh, đảo Vong Ưu nắm giữ hai cái Thiên Kiêu lệnh, cũng đủ để uy danh vang vọng khắp cả nước rồi!
“Đảo chủ, nếu như đánh bại Lâm Thiên Kiêu, vậy thì Thiên Kiêu lệnh …” Thịnh Siêu cẩn thận hỏi.
*Đợi đến khi lấy được Thiên Kiêu lệnh, hai người sẽ phải đánh với nhau một trận nữa để phân định thắng bại, như: vậy chẳng phải Thiên Kiêu lệnh sẽ có chủ rồi sao?” Đảo chủ cười nói.
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến đều giật mình.
“Nếu đã như vậy thì, tốt thôi, chúng ta sẽ không khách khí nữa! Mai sư tỷ, chúng ta cùng lên đi!” Thịnh Siêu thấp giọng hô lên.
“Được! Mai Phượng Yến gật đầu.
Hai người trực tiếp rút thanh kiếm ở eo ra, sau đó bắt đầu bày ra tư thế chiến đấu.
“Lâm Thiên Kiêu, anh phải cẩn thận đấy nhé!” Thịnh Siêu quát khẽ rồi cùng Mai Phượng Yến đồng loạt ra tay.