Nghe âm thanh, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang một hướng.
Ở đó, một bên là ánh sáng ba màu rực rỡ, một bên là khí hải màu đen cuồn cuộn, động tĩnh rất lớn.
“Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể”, ngay lập tức có người nhận ra thân phận của hai người đang đại chiến: “Là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng”.
“Không ngờ họ lại đánh nhau”.
“Họ đều là bất khả chiến bại cùng cấp, Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể ai mạnh ai yếu?”
Trong tiếng thảo luận, trận chiến giữa Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng ngày càng gần hơn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Hoắc Tôn bước trên biển Thái Âm, mặc áo giáp do sức mạnh Thái Âm hoá thành, ánh sáng bắn ra bốn phía tựa như thần vương quân lâm thiên hạ.
Bên này Cơ Tuyết Băng giẫm lên vân hà rực rỡ, mặc huyền linh chiến y, toàn thân được thần quang bao quanh, trông cô ta tựa như nữ thần từ cửu thiên.
Diệp Thành cũng đang nhìn từ xa, mặc dù ở rất xa nhưng hắn vẫn có thể ngắm chuẩn bóng dáng Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt hắn lãnh đạm nhưng không giấu nổi sự phức tạp.
“Muội ấy lại mạnh hơn rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi chậm rãi lui vào trong hố thần.
Đùng! Đoàng!
Vừa bước vào hắn đã nghe thấy hai tiếng động lớn, Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã đánh tới đây, có lẽ vì thế trận quá lớn nên mọi người đều tránh thật xa.
Ầm!
Một đòn tay không, cả hai đều dừng lại.
“Huyền Linh Chi Thể cũng chỉ vậy thôi”, Hoắc Tôn cười nhạt, ánh mắt nhìn Cơ Tuyết Băng đầy khiêu khích.
Cơ Tuyết Băng không nói gì, giống như cửu thiên huyền nữ, vẻ mặt vẫn lạnh đạm như trước, đôi mắt đẹp trong veo nhưng không có một tia dao động cảm xúc nào, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến cô dao động.
“Thánh tử”, thấy Hoắc Tôn đến, nhóm trưởng lão của Thị Huyết Điện đều kéo tới, chỉ vào cửa lớn của hố thần rồi phẫn hận nói: “Vừa nãy Tần Vũ chặn ở cửa hố thần, đệ tử của Thị Huyết Điện chúng ta đều bị đánh bật ra”.