Theo động tác của cậu, một thứ màu đen từ ví da lăn xuống xuống, tròn tròn, dạng tiền xu, mặt trên có phù điêu số “13”.
Tiêu Lam bảo Lạc lấy ra vé tàu trước đó tìm được làm đối lập, trừ màu sắc ra, cái vé tàu này và cái bọn họ tìm được trước đó giống nhau như đúc.
Tiêu Lam nhăn mày lại: “Thế mà có hai loại vé tàu.”
Cứ như vậy, cảm giác chọn một trong hai lại càng thêm rõ ràng, không chỉ là chọn đoàn tàu hay sân ga, còn có chọn vé tàu màu đen hay vé tàu màu trắng.
Chỉ là, một bên nào mới xem là lựa chọn chính xác kia chứ?
Đặt vé tàu sang một bên, Tiêu Lam tiếp tục kiểm tra đồ vật trong ví tiền.
Trong ví da đặt một tấm ảnh chụp chung, là một đôi nam nữ.
Động tác của bọn họ rất thân mật mà dựa vào nhau, hẳn là tình nhân hoặc là phu thê, mặt hai người trên ảnh chụp lại mơ hồ, giống như đã bị xử lý qua, không cách nào thấy rõ, chỉ có thể nhìn ra được người nam trong ảnh chụp vóc dáng rất cao, mà cô gái làn da trắng nõn, dáng người tinh tế.
Không hề nghi ngờ chính là, quần áo hai người này đều rất hiện đại, ảnh chụp cũng vẫn chưa ố vàng, hiển nhiên đây là một ảnh chụp vào thời gian gần.
Tiêu Lam lấy ảnh chụp ra, muốn kiểm tra một chút mặt trái, lại nhận được hệ thống nhắc nhở:
【 Một ngày kia, mẹ anh tự tay đem kim cài áo mà mẹ yêu nhất tặng cho em, bộ dáng em cài nó mỉm cười với anh thật đẹp 】
【 Kích phát nhiệm vụ: Tưởng niệm mất đi】
【 Thuyết minh nhiệm vụ: Tìm được kim cài áo 】
【 Nhiệm vụ khen thưởng: đạo cụ hi hưu tùy cơ*1】
【 Nhắc nhở: Nhiệm vụ cốt truyện không thể từ bỏ, có tác dụng mấu chốt với tiến độ trò chơi, xin hãy cẩn thận đối đãi 】
Gặp được hệ thống nhắc nhở, Tiêu Lam đem tầm mắt quay lại đến chính diện ảnh chụp, trên ngực cô gái kia xác thật có một cái kim cài áo. Kim cài áo kiểu dáng đã rất xưa rồi, nhưng thủ công vô cùng tinh mỹ, mang theo một loại mỹ lệ sẽ không bị năm tháng đào thải.
Nhiệm vụ cốt truyện à, thoạt nhìn là bọn họ đã phát hiện thứ rất mấu chốt, nhưng nhiệm vụ cũng không có nói tìm được kim cài áo rồi phải giao cho ai, cũng không biết thế nào mới có thể tính là hoàn thành.
Cậu nhìn người đàn ông vóc dáng rất cao trên ảnh chụp kia, lại nghĩ đến trước đó lên tàu nhìn thấy người đàn ông áo đen mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt kia, là hắn ta ư?
Có điều…… Tiêu Lam nghĩ đến cái đạo cụ hi hữu hên xui kia, trong lòng liền lạnh lạnh, rốt cuộc 【 Chữ ký tay của Trương Đông 】 cũng là đạo cụ hi hữu à nha.
Cậu nhìn nhìn cái ví tiền giá trị xa xỉ này, hy vọng gia hỏa tuyên bố nhiệm vụ này có thể hào phóng một chút đi. Nhưng người ta hào phóng hình như cũng không để làm gì, dù sao hai chữ ‘tùy cơ’ này đối với tù châu Phi* mà nói là quá vạn ác.
(*tù châu Phi (hay gọi phi tù) là chỉ người siêu xui xẻo; ngược lại với vua châu Âu (Âu hoàng) là những người may mắn)
Tóm lại, tìm được kim cài áo trước đã rồi nói sau.
Trước mắt tới xem, bọn họ vẫn là muốn lại lần nữa trở lại sân ga, không riêng vì tìm kiếm kim cài áo, cũng là vì tìm thêm càng nhiều manh mối, làm cho bọn họ phán đoán đến tột cùng là lựa chọn đoàn tàu hay là sân ga, hay hoặc là hai bên đều không chọn.
Tiêu Lam đứng yên tại chỗ đang tự hỏi tình huống trước mắt, Lạc ở một bên an tĩnh mà nhìn cậu, cũng không định tiếng đánh gãy Tiêu Lam tự hỏi.
Bỗng nhiên, một trận âm thanh chói tai do móng tay dùng sức cào lên tấm kính từ bên cạnh truyền sang.
Âm thanh kia chói tai thật sự, còn mang theo một loại tần suất làm nhân tâm phiền, cả tiếng đoàn tàu kêu vang cũng không áp được.
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, thấy được một bàn tay trắng bệch sưng vù còn dính vết máu tay đang cào lên mặt kính, cái tay này rất dơ, như là vừa mới nhặt than đá vậy, có không ít vết bẩn màu đen.
Âm thanh chói tai qua đi, cái tay này thay đổi loại phương thức, nó chụp phủi vào cửa tàu, tựa hồ là muốn từ bên ngoài tiến vào trong tàu.
Âm thanh chụp đánh cứng đờ mà thong thả, vẫn luôn vẫn duy trì một loại tần suất cố định.
Theo ánh mắt hai người Tiêu Lam dời về nó, phạm vi chụp đánh của cái tay cũng từ trên cửa đổi thành cửa sổ, nhưng mặc kệ nó thay đổi bao nhiêu vị trí xuất hiện, đều vẫn luôn bảo trì vị trí khuỷu tay trở lên, chưa từng lộ ra bộ vị nào khác.
Thứ này thế mà còn rất khoe khoang, nhưng thoạt nhìn bộ dáng nhìn như yếu xìu.
Tuy rằng phó bản này không có nói ồn ào liền sẽ đưa tới nguy hiểm linh tinh, nhưng nếu thứ này vẫn luôn ầm ĩ như vậy đi xuống, cũng khó bảo toàn sẽ không đưa tới thứ gì khác chú ý. Chẳng hạn nguy hiểm tử vong như trên mặt đất gặp được, hoặc là người đàn ông áo đen vóc dáng cao trước đó gặp qua, người đàn ông kia phát ra cảm giác uy hiếp làm Tiêu Lam trừ phi vạn bất đắc dĩ cũng không muốn đối đầu với đối phương.
Mặc kệ cái tay này tiếp tục như vậy, tóm lại là một phiền toái.
Tiêu Lam đi về phía cái tay này, nhìn thấy cậu tới gần, cái tay này cũng không vỗ vào cửa kính nữa, an an phận phân mà ghé vào trên cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ tấm kính, tựa hồ là đang ám chỉ cậu lại cùng chơi với nó.
Cũng không nhìn xem cái bộ dáng thô ngắn sưng vù còn dơ dáy của mình, một chút cũng không đáng yêu.
Chỉ thấy Tiêu Lam mặt không biểu cảm mà đi lên trước, vươn tay mình hướng cái tay ngoài cửa sổ kia.
Sau đó —— dựng lên ngón giữa.
Có thể là bị cái thao tác này lầy trúng, động tác tay gõ kính ngoài cửa sổ dừng lại.
Tiếp theo Tiêu Lam làm một động tác băm tay với cái tay kia, hướng đối phương ý bảo: Làm ồn nữa đi, chặt rớt mi luôn.
Cái tay kia hiển nhiên không nghĩ tới sẽ thu hoạch phản ứng như vậy, người chơi thấy nó ai mà không sợ hãi mà lui về phía sau, hoặc là cẩn thận mà rời đi, ai dám uy hiếp nó?
Tay tức khắc có chút phẫn nộ mà chụp đánh vào cửa sổ, chụp vỗ tấm kính đến vang lên ầm ầm, có loại tư thế muốn vỗ xuyên qua tấm kính.
“Ha.” Tiêu Lam cho nó một nụ cười nhạo “Mi thật là không biết tốt xấu”.
Ngay sau đó, Tiêu Lam túm chặt lan can trên tàu một phen, sau đó làm trò trước mặt đối phương trực tiếp xả lan can xuống xuống, cũng trong vài giây vặn thành một cái bánh quai chèo ném vào cửa sổ trước mặt.
Tiếp theo, cậu chỉ chỉ cửa đoàn tàu, làm một thủ thế “3”, sau đó bóp bóp nắm tay của mình, lại chỉ xuống bánh quai chèo kim loại dưới đất.
Ý tứ rất minh xác: Đến thời gian mở cửa, mi chính là cái bánh quai chèo tiếp theo.
Cái tay kia chụp đánh cửa sổ động tác cứng lại rồi, nó dịch dịch xuống, lại dịch dịch xuống, hình như đang đối lập độ cứng giữa mình với lan can trên tàu, cuối cùng quyết đoán mà —— chuồn.
Không chơi không chơi, người này dữ quá đi huhuhuhu……
Tiêu Lam lộ ra nụ cười mỉm cảm thấy mỹ mãn.
Lạc nhìn bóng dáng Tiêu Lam tiếp tục nghiên cứu ảnh chụp trên tay, chung quy cảm thấy tiên sinh nhà mình ở phương diện uy hiếp quỷ quái càng ngày càng thuần thục, rất có một loại khí tràng ác bá nhân gian.
Mà chính mình, chính là chó săn sau lưng ác bá kia.
Ừm, ngẫm lại còn rất xứng.