Lâm Nhất nhìn quét một vòng. Tất cả mọi người ở đây, bao gồm tất cả những người Nhật Bản xa lạ kia, ai cũng đều đang nhìn cậu ta chằm chằm. Mấy cái ánh mắt như vậy thật sự là quá đủ rồi, bọn họ đều đang nghĩ cái quỷ gì trong đầu vậy.
“Anh nhìn cái gì?” Lâm Nhất ưu tiên chọn Nhiễm Văn Ninh để đặt câu hỏi.
“À, không có gì, nước này trắng quá, ấy, không phải, chân này trong ghê ha.”
Tiêu đời! Lần này không chỉ che mỗi mũi mình nữa, Nhiễm Văn Ninh trực tiếp che nửa khuôn mặt của mình luôn, vì cậu cảm thấy Trì Thác, Giang Tuyết Đào và Ngô Côn Phong đều đang nhìn cậu chằm chằm với một ánh nhìn vô cùng quái dị.
“Cậu…” Trì Thác lại vươn một nắm tay che khuất khóe môi mình, anh thấy cả một bên tai của Nhiễm Văn Ninh đều đã ửng đỏ.
Nhiễm Văn Ninh cáu bẳn, “Tôi chết rồi, đừng quấy rầy, cảm ơn.”
Tiếng Lâm Nhất bước chân vào nước vang lên bên cạnh. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình được cứu rồi, cuối cùng quay đầu một cái lại thấy xương quai xanh xinh đẹp của Lâm Nhất, hơn nữa, đuôi tóc của cậu ta cũng đang lấm tấm hơi nước, khiến người ta càng dễ nghĩ bậy nghĩ bạ hơn nhiều.
Lâm Nhất cảm nhận được tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh, cậu ta liếc cậu một cái, “Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì vậy?”
Ông Trời ơi, xin hãy khiến con mù lòa cho rồi…
Nhiễm Văn Ninh tuyệt vọng hít một hơi thật sâu, bên trái cậu là Lâm Nhất, bên phải lần lượt là Trì Thác, Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào.
“Thác Thác, anh đổi chỗ với tôi đi.”
“Không muốn.”
“Côn Côn, thương người như thể thương thân.”
“Tôi xin phép được từ chối.”
“Đào ca?”
“Tôi già rồi, không đi nổi.”
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh im lặng nhắm hai mắt mình lại. Từ đó đến giờ, cậu chưa bao giờ cảm thấy ngâm nước nóng là một việc khó nhằn đến như thế, mấy người bên tay phải của cậu lần lượt rời đi hết rồi, nhưng vị thần tiên bên trái của cậu vẫn không có ý định về trời.
Cuối cùng, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể mở hi hí mắt mình ra một chút để trông cho rõ xem lúc này Lâm Nhất thế nào. Thiếu niên nọ đang nằm úp sấp trên bờ ao, lộ ra một bóng lưng trắng nõn. Trán cậu ta tựa lên cánh tay, không ngẩng đầu, hệt như đã ngủ thiếp đi mất.
Nhiễm Văn Ninh chột dạ, định mau mau chuồn đi.
“Các người đang sợ hãi sao?” Giọng nói êm tai kia vang lên, nghe có hơi buồn buồn vì người nọ đang nằm úp sấp.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, cậu ta không nghe thấy câu trả lời của Nhiễm Văn Ninh, dường như người kia đã đi rồi.
“Không phải là sợ đâu.” Lúc Lâm Nhất ngẩng đầu, trong đôi mắt của cậu ta, Nhiễm Văn Ninh có thể trông thấy cảm xúc nghi ngờ hiếm thấy và một loại cảm giác cô đơn rất đặc biệt. Nhiễm Văn Ninh nhận ra rằng Lâm Nhất căn bản không hiểu vì sao bọn họ lại phản ứng như vậy, cậu ta rõ ràng ngâm mình chung với mọi người, nhưng lại trông như đang một mình một cõi vậy.
Lâm Nhất cảm thấy mấy người Nhiễm Văn Ninh đang sợ mình. Nhiễm Văn Ninh làm sao cũng không ngờ đến đáp án lại là như thế này.
Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ một chút, sau đó vẫn nói: “Chúng tôi không có sợ cậu. Cậu như vậy, bình thường soi gương không có suy nghĩ gì cả à?”
“Là sao?”
Nhiễm Văn Ninh không dám trực tiếp nhìn Lâm Nhất, “Sao cậu còn trắng hơn cả con gái nữa vậy?”
Lần này, Lâm Nhất im lặng rất lâu. Cậu ta cuối cùng cũng đã hiểu chuyện là như nào, sau đó hỏi thẳng: “Anh có phản ứng sinh lí với tôi đúng không?”
Nếu Nhiễm Văn Ninh đang uống nước, cậu sẽ trực tiếp trở thành một khẩu súng bắn nước cao áp. Cái cậu Lâm Nhất này hiểu tất tần tật các loại kĩ năng hay tri thức, nhưng phương diện tình dục hay đưa đẩy lại không hiểu dù chỉ là một chữ? Cậu ta thế mà lại nói thẳng ra như vậy…
“Không nghiêm trọng như vậy! Chỉ là hơi ngại một tí thôi!” Nhiễm Văn Ninh vội vã xoay mặt về phía Lâm Nhất để giải thích. Cậu không trông thấy cảm xúc nghi ngờ trong mắt Lâm Nhất nữa, thay vào đó là khinh bỉ.
“Cấu tạo cơ thể của hai ta đều giống nhau cả.” Lâm Nhất nói tiếp.
Nhiễm Văn Ninh muốn lập tức che miệng cậu ta lại, thẩm mĩ không có liên quan tới giới tính đâu mà, vì sao đàn ông không thể thưởng thức thân thể của đàn ông cơ chứ, “Không giống đâu ba, chỉ nói nhan sắc thôi thì ngài là thần tiên, tôi là dân đen lội bùn đấy.”
Thiếu niên nọ xoay người lại, nhìn cái bóng của mình trên mặt nước, “Tôi đã rất gần gũi với người bình thường rồi mà.” Cậu ta vươn tay, nhìn nhìn cổ tay của mình, “Nước da trắng là do cơ thể này ngủ say quá lâu.”
Nhiễm Văn Ninh sững sờ, “Cậu từng lạc lối sao?”
Thiếu niên nọ lắc lắc đầu, nhấc người dậy khỏi mặt nước, “Không có, thế nhưng tôi cũng không vừa lòng với cơ thể này, quá yếu.”
“Tự anh từ từ bình tĩnh lại đi.” Lâm Nhất chỉ ném cho cậu một câu cuối, sau đó tự mình đi mất.
Nhiễm Văn Ninh là người cuối cùng quay về phòng. Lúc cậu mở cửa, trừ Lâm Nhất, ba tên khác đều treo lên nét mặt có chuyện muốn hỏi nhưng ậm ừ không dám hỏi. Ngô Côn Phong rốt cuộc nhịn không được, bèn tò mò hỏi: “Phản ứng của cậu lớn thế? Lâu vậy?”
“Cậu đừng có nói bậy nói bạ.” Nhiễm Văn Ninh chọi khăn lông vào mặt Ngô Côn Phong. Tôi chỉ ở trong ao để chờ Lâm Nhất đi trước, có được chưa vậy trời.
Nhưng nét mặt của ba kẻ này trông cứ như cũng không tin Nhiễm Văn Ninh là bao. Đặc biệt là Trì Thác, anh là đối tượng chủ yếu được Nhiễm Văn Ninh quan tâm chăm sóc lúc trước, đã thấm nhuần tư tưởng mà hiểu lầm của Nhiễm Văn Ninh gây ra. Anh luôn cảm thấy tên đội viên này đã hạ quyết tâm theo đuổi anh rồi hay sao đó.
Thói quen mà Trì Thác lúc này rất ít sử dụng đã bị Nhiễm Văn Ninh ép cho quay về. Anh luôn cảm thấy sau khi Nhiễm Văn Ninh trở lại từ mộng cảnh mà “Con mắt của Thượng Đế” tạo ra từ kí ức của anh, thái độ của cậu với bản thân anh đã thay đổi 180 độ, cậu lại còn thường lẽo đẽo theo chân anh hệt như một con thú cưng.
Nhiễm Văn Ninh rốt cuộc đã nhìn phải thứ gì vậy? Trì Thác nghĩ hẳn là mình của trước đây chẳng có làm chuyện gì để hấp dẫn cậu cả, nhưng mỗi khi anh hỏi Nhiễm Văn Ninh về chuyện này, cậu lại luôn viện cớ, không chịu nói thật, trông hệt như không muốn nhớ lại những kí ức lúc trước trong mộng cảnh, hơn nữa, ánh mắt của cậu còn mang theo oán hờn.
Mấy người khác trong phòng cũng không tiếp tục truy hỏi Nhiễm Văn Ninh nữa, dù sao lúc ấy mấy người họ đều đang nghĩ tới một chuyện duy nhất thôi, nói cho Nhiễm Văn Ninh nghe chỉ tổ làm quá chuyện lên chứ chẳng được gì cả.
Vốn nghĩ cái đề tài này tới đây là được rồi, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh lại chợt nghe thấy cậu bạn họ Lâm nọ rất bình tĩnh mở lời với mình bằng một giọng điệu rất người lớn: “Nhiễm Văn Ninh, sinh lí của anh vốn đã mạnh như thế, nếu lỡ mà gặp phải cái chuyện đó trong mộng, có phải anh định mất phương hướng luôn không?”
“Đậu móa, tôi cũng đâu có thật sự có phản ứng với cậu đâu!” Nhiễm Văn Ninh tức tới giơ chân tại chỗ, “Hơn nữa, mộng cảnh đặc thù chui từ cái hang cái hốc nào ra mà lại là mộng xuân?”
Ba tên còn lại cười tới ho sặc sụa. Ngô Côn Phong ôm bụng, nói với Nhiễm Văn Ninh: “Cậu mà lạc lối kiểu này chắc tôi cười từ trong mộng ra ngoài đời mất.”
Đêm hôm ấy, Nhiễm Văn Ninh trằn trọc, tức tối không ngủ được, phương diện nào đó của cậu xem như đã trần ai lạc định.
Tất cả mọi người đều ngủ trên tatami[2], Lâm Nhất ngủ bên cạnh Nhiễm Văn Ninh. Nhiễm Văn Ninh thật sự rất muốn kéo chăn của cậu ta ra rồi lớn giọng hô hào: “Cậu trả lại sự trong trắng cho tôi.”
Nhiễm Văn Ninh vất vả mãi mới thiếp đi được, thế mà sau đó lại phát hiện mình đang dẫm lên mặt nước, vầng trăng tròn vành vạnh kia còn đang treo cao cao trên đỉnh đầu cậu. Nhiễm Văn Ninh thật sự không hiểu, bèn đưa tay gãi đầu một cái, cậu đây là đang mơ thấy Dear Anna hay thật sự đang ở trong Dear Anna thế nhỉ.
“Tôi có vài việc muốn hỏi anh.” Giọng nói của Lâm Nhất đột nhiên vang lên.
À, chắc chắn cái này là giấc mơ cậu tự mơ ra, cái chuyện tầm bậy tầm bạ trước khi ngủ đã hại cậu đồng thời mơ thấy Lâm Nhất và Dear Anna chứ gì.
Cái mặt của Nhiễm Văn Ninh lập tức xị ra một đống, cậu oán trách cậu bạn họ Lâm nào đó liên miên: “Tôi thật sự không có phản ứng với cậu mà, danh tiếng của anh đây đều bị cậu phá cho tanh bành cả rồi! Cậu không thể trở thành một em gái được à? Đúng là đáng ghét, sau khi quay về từ cái thứ năng lực kém cỏi ‘Linh thị’, lúc nào cũng gặp chuyện như vậy! Giá mà tôi mù bà nó cho rồi.”
Lâm Nhất khoanh hai tay trước ngực, kiên trì nghe hết mấy lời Nhiễm Văn Ninh muốn nói, “Tôi đang muốn hỏi anh chuyện ở ‘Linh thị’ đây. Còn nữa, đây không phải giấc mơ của chính anh đâu, là mộng cảnh đặc thù đấy.”
Vừa nghe được đây vốn là bản thể của Lâm Nhất, Nhiễm Văn Ninh lập tức xì hơi ga tại chỗ, bắt đầu băn khoăn lo lắng sợ sệt, cậu sợ Lâm Nhất đè đầu cậu ra đánh một trận trong mộng lắm, “À, tôi chỉ tiện miệng nói thôi, cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi mà lại phải vào mộng thế này thế?”
“Chuyện có liên quan đến năng lực của Trì Thác, lúc cuối cùng anh có tạo mưa, có phải không. Trước đó có chuyện gì không?” Lâm Nhất hỏi.
Nếu Lâm Nhất cố ý vào mộng một mình để hỏi Nhiễm Văn Ninh, lúc ấy hẳn là Trì Thác đã gặp phải chuyện gì đó rồi. Nhiễm Văn Ninh chưa đạt đến cấp độ kia của họ nên cũng không hiểu một vài chuyện cho lắm, bèn suy nghĩ một chốc, sau đó mới đáp lời Lâm Nhất: “Ánh sáng trên cây cung của ổng đột nhiên biến thành bươm bướm rồi bay ngang qua mặt tôi.”
Thiếu niên trước mắt cậu suy tư chốc lát, sau đó định rời đi.
“Khoan đã, cậu đến hỏi tôi như thế, ít ra cũng phải nói tôi nghe có chuyện gì đã chứ?” Nhiễm Văn Ninh gọi Lâm Nhất.
Lâm Nhất liếc nhìn Nhiễm Văn Ninh, đáp: “Năng lực từ giấc mơ của anh ta khá phức tạp, đẳng cấp của nó cũng rất cao. Tuy Trì Thác thuộc cấp tông đồ, nhưng anh ta vẫn có rất nhiều không gian để phát triển.”
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy Lâm Nhất đã nói một đống lời vô nghĩa cho cậu nghe, nhưng thiếu niên nọ cũng không muốn nói nhiều, cậu ta đã biến mất khỏi Dear Anna.
Bên trong gian phòng này, thiếu niên nọ lại mở đôi mắt của mình ra. Đôi mắt kia lập lòe ánh sáng, hệt như đôi mắt của mấy loài động vật săn đêm. Cậu ta nhìn nhìn Trì Thác đang ngủ ở một nơi khác trong phòng, nhận ra rằng hình như mình đã suy đoán sai lệch năng lực của người này.
Không lẽ, năng lực của Trì Thác là từ cái mộng cảnh ấy?
