“Ôi? Đây là con gái nhà Lục tổng nhỉ.”
“Đều lớn như thế rồi!”
“Khi còn bé chú từng ôm cháu đấy, nhớ chú không, chú Vương.”
“Khi đó mới bao nhiêu tuổi, con nhóc này sao có thể nhớ được.”
Lục Yên là một cô gái, ở trong một đám đàn ông vai vế chú có vẻ có chút ngượng ngùng.
Thẩm Quát lập tức cởi khăn tắm của mình xuống khoác lên người cô, chặt chẽ bao lấy cơ thể cô, đẩy cô: “Tìm bố em đi.”
Lục Yên đã sớm như đứng đống lửa như ngồi đống than, có được cơ hội, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng xông hơi.
Mấy người đàn ông sau lưng nói: “Thẩm tổng thật sự là bảo vệ bề dưới.”
“Đúng vậy đúng vậy, Thẩm tổng vẫn luôn rất yêu mến người trẻ tuổi.”
…
Lục Yên đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, gió lạnh xua tan đi ửng đỏ trên gò má cô, cô không muốn ngâm nữa, dứt khoát đến phòng tắm của suối nước nóng tắm rửa, thay đồ ngủ bằng bông thoải mái dễ chịu, trở về phòng.
Nhưng mà cô không dám trực tiếp quẹt thẻ mở cửa, sợ hãi sau khi đi vào đụng phải tình cảnh xấu hổ, như thế cũng quá xấu hổ rồi.
Cô rất biết điều dựa vào vách tường, ngồi xổm một lúc, lại đi qua đi lại trên hành lang vài vòng, chậm chạp chống cự nửa tiếng đồng hồ, lén lút dán lỗ tai lên trên cửa phòng nghe ngóng một lúc.
Hiệu quả cách âm của căn phòng thực sự quá tốt, cô không nghe được gì cả.
Đúng lúc này thì gặp Lương Đình cầm rượu vang đỏ đi tới: “Tiểu Yên, cháu đứng đây làm gì?”
“Cháu…”
“Sao không vào phòng?”
Lương Đình thuận tay rút thẻ phòng trong tay Lục Yên, không đợi Lục Yên phản ứng lại, anh ta quẹt thẻ đẩy cửa vào.
Lục Yên nhanh chóng che mắt lại.
Trong phòng, Giản Dao đang đánh ghi-ta bên hành lang, Diệp Già Kỳ và Lục Trăn hai người ngồi trên sô pha xem bóng đá, trên bàn bày đồ nhắm cùng mấy ly rượu vang đỏ.
Lương Đình ôm lấy Lục Yên đang kinh ngạc vào nhà: “Các cậu làm gì nhốt một mình Lục Yên ngoài cửa? Rất đáng thương.”
Lục Trăn cầm đậu phộng lên ném vào trong miệng, quay đầu liếc nhìn Lục Yên một cái —-
“Con nhóc này trong đầu đầy mấy tạp phẩm bậy bạ, không cần để ý đến nó.”
Lục Yên: “…”
*
Ngày hôm sau, các công nhân viên tổ chức hoạt động leo núi, phòng nhân lực còn tạo ra một cuộc thi đấu có thưởng, ba hạng đầu leo lên đỉnh đều có thể lấy được hai mươi ngày nghỉ phép có lương trong năm, người đầu tiên trèo lên đỉnh núi, còn có thể lấy thêm được một ghế mát xa cao cấp.
Dưới chân núi, các công nhân viên vung tay vung chân tranh đấu giải nhất.
Phần thưởng vật dụng thực tế không phải là thứ quan trọng nhất, nhưng đối với dân đi làm mà nói, được nghỉ phép có lương mới là phần thưởng quý giá nhất.
Giản Dao đẩy Lục Trăn, cười nói: “Hiếm thấy Thẩm tổng của các anh tâm tình tốt, lại chịu vung tiền quá trán, đi mang ghế mát xa về cho em.”
Nhận được mệnh lệnh của bà xã đại nhân, Lục Trăn đương nhiên đắc ý, chuẩn bị phải lấy hạng nhất.
Đa số các nữ công nhân viên đi giày cao gót, trang điểm xinh đẹp đều đi xếp hàng ngồi cáp treo, dự định ở trên núi chờ bọn họ.
Lục Yên là phế vật trong vận động, vốn dĩ cũng muốn cùng mẹ của cô ngồi cáp treo đi lên, Lục Trăn không đồng ý, lôi lôi kéo kéo mà bắt cô tới cùng nhau leo núi, nói là muốn dẫn cô rèn luyện.
Nhưng mà trên đường, Lục Trăn lại chê động tác của cô quá chậm, bị cản trở, cho nên cũng lười mang theo cô, một mình leo lên đỉnh núi.
Lục Yên ở phía sau gọi anh ta mấy tiếng —
“Bố, bố đợi con.”
“Đừng để con một mình.”
“Bố ~~”
Lục Yên là một người nũng nịu ngấm vào máu, làm nũng từ lúc nhỏ đến lúc lớn, nhưng mà Lục Trăn đã leo rất xa rồi, vốn không đoái hoài đến cô.
Lựa chọn leo núi đa số đều là đàn ông, trên đường cũng không có ai nói chuyện phiếm với cô, cực kỳ không có sức lực.
Lục Yên vò mẻ nên không sợ rơi, chậm chạp một mình đi ở sau cùng, về cơ bản tất cả nhân viên đều vượt qua cô.
Cô vừa đi vừa nắm hoa cỏ ở xung quanh trút giận, không nghĩ rằng một chân đạp hụt, làm chân bị trẹo mất.
Lục Yên bị đau nhíu mày, đi cà nhắc ngồi vào bên cạnh ghế đá nghỉ ngơi dưới bóng cây, vừa nóng vừa uất ức, muốn điện thoại cho bố khóc một trận.
Lấy điện thoại ra mới phát hiện, con đường lưng chừng núi này phía trước không đến thôn, phía sau không đến cửa hàng, ngay cả tín hiệu cũng không có.
Lục Yên lần này thật sự muốn khóc, vừa khóc vừa mắng Lục Trăn, chỉ cưng chiều mẹ, vốn dĩ không yêu cô…
Thẩm Quát sắp trèo lên đỉnh rồi, quay đầu nhìn Lục Trăn một cái, cái tên này thở hổn hển phì phò đuổi theo anh, chính là giống như khi còn bé, làm cái gì cũng phải tranh cao thấp với anh.
Không nhìn thấy bóng dáng Lục Yên, Thẩm Quát hỏi anh ta: “Lục Yên đâu?”
“Còn ở đằng sau thật xa đấy, con nhóc này bị nuôi đến yếu đuối rồi, tố chất cơ thể kém vô cùng.”
“Con mẹ nó cậu vứt lại cô ấy ở phía sau?”
Lục Trăn thấy Thẩm Quát bỗng nhiên xù lông, xoa xoa mồ hôi bên tóc mai, không hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Trên núi có khỉ hoang.”
“Con bé là người thành niên, sợ khỉ gì chứ.”
Thẩm Quát lười tốn nhiều miệng lưỡi với anh ta, sải bước đi xuống núi.
Lục Trăn ở phía sau hô: “Này! Thẩm Quát, không đọ nữa?”
Đọ ông nội cậu…
Thẩm Quát quả thật muốn vò cho nổ tung đầu chó của Lục Trăn, cũng bày ra dáng vẻ người bố có trái tim lớn lao như vậy, trước vụ tai nạn xe cộ cũng là…
Lúc xuống núi, trong lòng Thẩm Quát đã bắt đầu trù tính, đưa cô nhóc đến nuôi ở bên cạnh mình.
Trên đường núi, các công nhân viên nhìn thấy Thẩm Quát vô cùng lo lắng quay lại, đều rất nghi hoặc.
“Thẩm tổng.”
“Chào Thẩm tổng.”
“Lục Yên đâu?”
“A, cô nhóc Lục gia kia à, còn ở phía sau rất xa đấy.”
Bốn mươi phút sau, Thẩm Quát rốt cuộc trông thấy cô nhóc ở giữa sườn núi hiểm yếu, một mình cô dựa vào lan can sắt trên đường dành cho người đi bộ, trong tay cầm một cái que gỗ, há miệng run rẩy hướng về phía một đám khỉ hô to: “Chúng mày không được qua đây!”
Những con khỉ hoang này cũng là quanh năm nhìn quen du khách, không sợ người, thích đi cướp túi của du khách, lục đồ ăn nước uống ở trong túi.
Khỉ và người đều là loại mềm nắn rắn buông, nhiều người thì bọn chúng không dám ức hiếp, thấy Lục Yên rớt lại một mình nên tụ hội đi tới, muốn cướp túi của cô.
Mà trong túi cô đựng không ít bánh trái đồ ăn vặt, đám khỉ vừa rồi mới nhìn thấy cô mở bánh quy ra, biết trong túi chắc chắn có hàng, cho nên lúc này đồng loạt vây tới, muốn cướp túi của cô.
Lục Yên chảy nước mắt, vừa sợ vừa sốt ruột, chân còn trẹo không chạy được, run rẩy quơ cây gậy lung tung: “Không được tới đây, tao thật sự đánh chúng mày đấy!”
Đám khỉ dường như nhận ra được sự sợ hãi của Lục Yên, cũng không bị cô uy hiếp, ngược lại kích động muốn tiến lên.
Trong lúc Lục Yên cảm thấy tuyệt vọng, Thẩm Quát đi tới, nhận lấy cây gậy trong tay cô, hướng về phía đám khỉ hoang vung vẩy một hồi.
Anh vừa đến, đám khỉ lập tức đã nhận ra hơi thở nguy hiểm, biết người trước mặt này không dễ chọc.
Có con khỉ già không tin tà ma quỷ quái, chạy tới hướng về phía Thẩm Quát nhe răng, Thẩm Quát cũng là lòng dạ ác độc, đập một gậy qua, dọa cho con khỉ già kêu to chạy mất.
Lục Yên nhìn thấy Thẩm Quát, trong lòng căng thẳng cuối cùng không kìm được nữa, nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.
“Ô, dọa sợ chết rồi.”
Cô thật sự là bị hù không nhẹ, từ trước đến nay chưa từng thấy bầy khỉ kết bè kết lũ như vậy.
Không chỉ có cô, Thẩm Quát cũng bị dọa cho phát sợ, nhìn thấy đám khỉ kia vây quanh cô, trán anh tê rần, huyết dịch toàn thân đều chảy ngược.
Trong nháy mắt đó, anh giống lại trở lại một khắc mất đi cô vào mười chín năm trước, sự sợ hãi thấu trời gần như nuốt chửng linh hồn anh.
Bàn tay vỗ về cô của Thẩm Quát đều đang run rẩy…
Lục Yên nhìn xung quanh, bóng cây lay động, bầy khỉ hoang dại đều đã chạy xa rồi, cô nhẹ nhàng thở ra.
“Có bị thương không?”
Lục Yên lắc đầu, cô ngược lại không bị thương, chỉ là bị dọa phát sợ, ôm thật chặt Thẩm Quát không chịu buông tay, nước mắt nước mũi đều chùi lên quần áo anh.
“Em… em còn tưởng rằng em chết chắc rồi, huhu…”
“Anh ở đây.” Thẩm Quát ôm cô: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện nữa, anh sẽ bảo vệ em, sau này anh đều sẽ bảo vệ em.”
Lục Yên nhận ra được cảm xúc của Thẩm Quát hình như có chút không bình thường, cô hai mắt đẫm lệ nhập nhèm nhìn về phía anh, trong đôi mắt anh chứa sự sợ hãi rất sâu.
“Em không sao.” Cô ngược lại an ủi anh.
Thẩm Quát căng thẳng kiểm tra cơ thể cô: “Có bị thương không?”
Lục Yên lắc đầu: “Chính là… trẹo chân rồi.”
Thẩm Quát ngồi xổm người xuống kiểm tra chân của Lục Yên, đúng là bị trẹo rồi, dứt khoát nói với cô: “Anh cõng em.”
“Hả?”
“Lên đi, anh cõng em.”
Lục Yên nhìn bờ vai rộng lớn của Thẩm Quát, lo âu nói: “Em rất nặng, bố em bây giờ cũng không cõng nổi em nữa…”
“Em thế mà lấy Lục Trăn ra so với anh?”
Lục Yên rốt cuộc nín khóc mỉm cười, an tâm nằm nhoài trên lưng Thẩm Quát.
Anh vững vàng cõng cô lên, quay người đi về phía trên núi, Lục Yên vỗ vỗ bờ vai anh: “Đi nhầm hướng rồi!”
“Nếu tới rồi thì cũng nên đi lên xem phong cảnh một chút.”
“Này? Nhưng mà em thật sự rất nặng… anh muốn cõng em lên núi, có được không vậy?”
“Em hỏi anh có được hay không?”
Thẩm Quát tăng nhanh bước cân, cõng cô đi như bay hướng về phía trên núi.
Mặc dù cơ thể của anh thật sự rất tốt, nhưng Lục Yên biết cái tên này chắc chắn là đang liều chết, leo núi vốn rất mệt mỏi, huống chi duy trì tốc độ như vậy, còn phải cõng cô.
Lục Yên nhìn thấy gò má anh ửng hồng, mắt không khỏi cũng có chút ướt át.
Thật sự là rất ước ao, có thể có được tình yêu chân thành nhất cuộc đời của người đàn ông này.
Thẩm Quát thật sự cõng Lục Yên lên đỉnh núi, lúc này mặt trời đã sắp xuống núi rồi, đúng lúc là thời cơ tốt đẹp nhất ngắm mặt trời lặn.
Thẩm Quát thả Lục Yên vào đài ngắm cảnh rộng rãi, anh cố hết sức duy trì hô hấp ổn định, thế nhưng Lục Yên nhìn ra được, anh sắp mệt đến không xong rồi.
“Anh đừng miễn cưỡng chống đỡ, coi chừng thở không ra hơi.”
Thẩm Quát cười cười, rốt cuộc há miệng ra, miệng lớn hô hấp, gió mát trên đỉnh núi thổi tan đi ửng hồng trên gương mặt anh, cả người khoan khoái dễ chịu.
Lục Yên từ trong túi lấy khăn ra, cẩn thận lau mồ hôi tinh mịn chảy ra giữa tóc mai anh, mỉm cười nói: “Anh đó, lớn tuổi rồi, khoe sức cái gì.”
Hai tay Thẩm Quát xuyên qua từ dưới nách, trực tiếp bế cô nhóc lên: “Ai lớn tuổi?”
“Nói anh đó.” Lục Yên cười khanh khách: “Anh chính là lớn tuổi! Đàn ông già!”
Thẩm Quát dễ như trở bàn tay nâng cô lên, khiêng trên vai, xoay một vòng.
Lục Yên treo ngược trên bờ vai anh, vùng vẫy đến điên đảo: “Ôi, em sai rồi em sai rồi, em sai rồi, anh không già, anh là anh trai em, được chưa?”
“Mau buông em xuống, chóng… chóng mặt, phản ứng độ cao*!”
(*: Gốc là 高原反应: cũng được gọi là bệnh sợ độ cao, là khi con người cực nhanh rơi vào độ cao trên 3000 mét so với mực nước biển, áp lực thấp, không khí loãng gây ra những cảm giác không thích ứng được. Biểu hiện bệnh thường gặp là đau đầu, mất ngủ, bớt cảm giác thèm ăn, mệt nhọc, hô hấp khó khăn.)
Thẩm Quát lúc này mới bỏ qua cho cô, vững vàng đặt cô trên ghế đá, cùng cô chờ mặt trời lặn.
Lục Yên kìm lòng không được nhìn về phía anh.
Tia sáng trời chiều vàng ấm chiếu vào đường nét sâu sắc của anh, nhưng khí chất của anh cũng không dịu dàng, đáy mắt đen nhánh của anh cất giấu sự vắng lặng giống như vực sâu đầm lạnh.
Là một loại cô độc quạnh hiu bị tháng năm chôn vùi rất sâu*.
(* Câu này tác giả chơi chữ, chữ 沉 (chén) vốn dĩ là chữ 沈 (Thẩm trong tên của Thẩm Quát) chữ 沈 thuộc Giáp cốt văn (chữ khắc trên mai rùa) được tìm thấy sớm nhất, chữ cổ của nó biểu thị ý nghĩa trâu nhảy vào nước, nghĩa gốc chỉ sự khô hạn, thiếu nước. Sau này có nghĩa mở rộng là sâu, nặng, thâm trầm, ẩn núp. Sau đó chữ 沈 sinh ra một cách viết sai là 沉, do đó 2 chữ này cũng có phân công khác nhau.)
Lục Yên không nén nổi tình cảm dựa vào anh gần hơn một chút, dựa vào trên vai anh, dùng sức ôm cánh tay anh.
“Thẩm Quát, em bỗng nhiên không để ý nữa.”
Thẩm Quát không hiểu nhìn về phía cô, lông mi dày rậm của cô rung động nhè nhẹ, không nói tiếp, cũng không giải thích.
Không để ý đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt trước kia của anh, không để ý trong lòng anh có người khác, thậm chí… không để ý bản thân mình có phải là vật thay thế hay không.
Cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, chỉ muốn dùng tình yêu nhiệt tình nhất chân thật nhất của quãng đời còn lại để sưởi ấm anh, để trái tim anh không còn lạnh như vậy nữa.
Thẩm Quát dường như đã hiểu ra lời cô chưa nói hết.
Dồn hết tinh thần và sức lực suốt 40 năm, gian nan trập trùng, bụi gai đầy rẫy, dường như tất cả chỉ là để đón chào một khắc này….
Thế giới khô héo lụn bại kia rốt cuộc lại một lần nữa có ánh sáng.
Anh đứng dậy, giống như một thiếu niên khí phách bồng bột, hướng về phía trời xanh và núi sông hô to một tiếng —-
“Lục Yên!”
Tên của cô lay động gió núi, từng tiếng một vọng lại trong rừng núi… đáy mắt anh chứa đầy thanh xuân, chứa đầy hy vọng, chứa đầy tình yêu….
“Ôi chao!” Lục Yên vội vàng kéo cánh tay anh: “Đừng hô đừng hô.”
Thật là ngượng ngùng.
Thẩm Quát phá lên cười, chưa từng thấy anh cười cởi mở như thế, thoải mái như thế.
Lục Yên bị anh lây nhiễm, cô cũng vịn vai anh đứng dậy, hai tay hợp lại bên miệng, hướng về phía rừng núi hô to: “Thẩm Quát!”
“Lục Yên!”
“Thẩm Quát!”
….
Tên của bọn họ từng tiếng một vang vọng trong hẻm núi.
Trên đường núi trở về, không ít người ngẩng đầu lên nhìn sang hai người trên đỉnh núi, xác nhận không sai, là tình cảm ngọt ngào chỉ riêng hai người.
Giản Dao nhìn nhìn đồ đại ngốc đang đeo tai nghe gật gù đắc ý tự high bên cạnh mình, khóe miệng nhếch lên một cái, lấy điện thoại của anh ra yên lặng chỉnh lớn âm lượng…
