Hoắc Vân Thâm rũ mắt xuống.
Động tâm?
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh đã khắc sâu cô vào trong đầu, vứt đi không được.
Mọi khát vọng đều bị đè nén thật chặt, không dám phóng túng, sợ vạn kiếp bất phục, chỉ có thể cực đoan mà lấy thái độ ác liệt xua đuổi cô.
Trước kia sợ cô lừa anh, hiện tại… biết chính mình hai bàn tay trắng, khác xa cô một trời một vực, chạm một chút vào góc áo cũng sợ làm bẩn đến cô.
Nhưng trái tim đã điên rồi.
Sau khi nhận ra mình đã mất đi cô, điên cuồng đến mức sinh ra bóng ma, trong não đều là cô.
Hoắc Vân Thâm xoay người xuống tầng.
Mẫn Kính đuổi theo hỏi: “Anh đi đâu! Vết thương còn chưa lành, nếu Vân Khanh biết —”
Hoắc Vân Thâm tự giễu mà cong môi.
Cô biết cũng sẽ không để ý.
Anh đã đánh mất cô rồi.
Hoắc Vân Thâm lấy số tiền có hạn của mình mua một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề, sau đó tới tiệm cắt tóc để cắt ngắn bớt mái tóc dài.
Thợ cắt tóc hơi sợ anh, thật cẩn thận hỏi: “Cắt tới mức nào?”
Anh thấp giọng nói: “… Mức độ sạch sẽ thoải mái.”
Tay thợ cắt tóc run lên, cắt cho anh một quả đầu rất ngắn, để lộ hoàn chỉnh khuôn mặt ưu việt sắc bén, bên thái dương còn có một vết sẹo nhạt, khiến anh trông càng thêm hung thần ác sát.
Hoắc Vân Thâm nhịn ba ngày, đợi đến khi mặt ngoài vết thương không còn quá dọa người, mới thay quần áo, chăm chút cho bản thân thật chỉnh tề, giống hệt một học sinh bình thường, đến trung học Ninh Hoa tìm Vân Khanh.
Anh sợ quấy rầy cô học, càng chọc cô chán ghét, đặc biệt chọn thời điểm tan học, nhưng trên đường lại bị rắc rối cản trở, cũng may lần này không nhiều người lắm, chỉ là đều mang theo vũ khí, ánh sáng chiếu rọi vô cùng lóa mắt.
Hoắc Vân Thâm lo lắng quần áo đi gặp Khanh Khanh bị làm bẩn, khi con dao thình lình vung về phía mình, anh không chịu dùng cánh tay chắn, mà theo bản năng vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy lưỡi dao.
Lòng bàn tay tức khắc ấm áp, máu đỏ tươi theo khe hở ngón tay trào ra.
Đám người chặn đánh bị dáng vẻ không muốn sống này của anh dọa sợ, sợ nếu thật sự làm ra mạng người thì không tiện bàn giao, bèn hùng hùng hổ hổ rút lui.
Hoắc Vân Thâm không rảnh để ý tới, tùy tiện rửa vết máu trên tay đi, chạy đua với thời gian đi về phía trung học Ninh Hoa, sợ bỏ lỡ cô.
Anh tới chậm, cổng trường không còn người, may mắn trung học Ninh Hoa khá thoáng, không kiểm soát ra vào nghiêm ngặt, anh vọt vào, thở gấp chạy lên tầng có Khanh Khanh.
Ngày đó là ngày Vân Khanh và lớp trưởng cùng trực nhật. Sau khi dọn dẹp lớp học xong, lớp trưởng cười nói: “Trên đầu cậu có bụi, để tớ giúp cậu phủi xuống.”
Cậu ta đến gần, tay sờ soạng tóc mai cô, cùng thời gian, tiếng bước chân chạy như điên tới đây đột nhiên im bặt.
Vân Khanh chợt quay đầu, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm mặc áo trắng quần đen, tóc đã cắt rất ngắn, khuôn mặt đẹp trai tựa điêu khắc đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt nhuốm máu lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, như muốn nuốt cô vào bụng.
Anh khàn khàn cười: “Bọn họ nói đúng, em thích như vậy.”
Dù anh thay đổi thế nào đi nữa, cũng không thể biến thành học sinh xuất sắc sạch sẽ thoải mái.
Người đứng trước mặt cô kia, mới phù hợp với tiêu chuẩn của cô, anh cái gì cũng không phải, còn mưu toan nhúng chàm cô.
Hoắc Vân Thâm xoay người liền đi, không khống chế được mà siết chặt nắm tay, máu bị đè ép chảy ra, chảy tong tỏng dọc đường đi.
Trong lòng Vân Khanh co rút, vội vàng vào phòng học, móc túi thuốc nhỏ muốn đuổi theo.
Lớp trưởng ngăn cô lại, nhíu mày hỏi: “Cậu còn quản anh ta? Anh ta có bênh điên cậu không biết sao?”
Vân Khanh cười nhạt: “Tôi biết, so với anh ấy tôi còn điên hơn.”
Hoắc Vân Thâm không có mục đích, máy móc đi về phía trước, trong lòng không thực tế mà hy vọng, Khanh Khanh có thể ra tìm anh một lần, lại để ý anh một lần, cho anh một chút hy vọng.
Một đường anh rời khỏi trường học, trở lại dưới tầng căn nhà nhỏ.
Sắc trời tối sầm, đèn đường mờ nhạt, soi bóng dáng lẻ loi của anh.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu nhìn mặt đường, có một bóng xám nho nhỏ tinh tế đến gần anh.
Tim anh đập mạnh, không dám đi xác nhận.
Cho đến khi cô gái dùng đôi tay mềm mại kéo lấy ống tay áo anh, cau mày nghẹn ngào nói: “Đây là lần cuối cùng em quản anh.”
Hoắc Vân Thâm bị cô kéo đến nơi sáng sủa nhất dưới ánh đèn, cô cũng không chê dơ, ngồi xổm ven đường băng vết thương cho anh.
Cổ tay anh run rẩy, cực lực khắc chế cảm xúc hỏi: “Em và người kia có quan hệ gì?”
“Quan hệ bạn học!”
Anh nhìn chăm chú gương mặt non nớt của cô, giọng nói mài giũa cát đá: “… Anh thì sao, anh và em, có quan hệ gì?”
Vân Khanh tức giận ngẩng đầu: “Không phải quan hệ theo đuổi và bị theo đuổi sao?”
Ngọn lửa trong đôi mắt Hoắc Vân Thâm như muốn bùng cháy, đột nhiên tiến lên một bước, không quan tâm mà ôm lấy cô.
Vân Khanh hơi sửng sốt, đỏ mặt giãy giụa.
Cô… cô mới không muốn anh thành công nhanh như vậy!
Hoắc Vân Thâm ôm đến chết không buông: “Quần áo của anh mới, sẽ không làm bẩn em.”
Mũi Vân Khanh đau xót: “Ai nói cái này… anh, rốt cuộc anh muốn làm sao!”
Hoắc Vân Thâm nhẹ nhàng cọ xát tóc cô, giọng điệu vừa dữ tợn vừa bi thương: “Khanh Khanh, anh không tệ như vậy, để anh theo đuổi em.”