Chỉ thời gian vài giây, anh trơ mắt nhìn cô bước lên xe dần dần rời xa chính mình.
“Anh từng gặp em ở Mỹ?” Kỷ Nhiễm đang nằm ru rú trong lòng anh nghe anh nói vậy liền ngồi dậy.
Cô thật sự không biết.
“Giới đầu tư ở New York lớn như vậy, lúc anh tới nhà hàng thấy có rất nhiều người trong giới đầu tư thích đến đó.” Thẩm Chấp nói.
Mặc dù nói thế nhưng có thể gặp được vẫn là có duyên.
Sau đó chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều, Thẩm Chấp biết tên cô, huống chi cô còn là một cô gái trẻ Trung Quốc, chỉ cần hỏi thăm sơ qua cũng không khó tìm.
Ai ngờ đối phương cho rằng anh là người quen cũ của Kỷ Nhiễm, trực tiếp gửi ins* của Kỷ Nhiễm cho anh.
*Ins: instagram.
Kỷ Nhiễm nghe đến đó bỗng nhiên nhìn qua xung quanh, kinh ngạc nói: “Anh tìm Simon thiết kế nhà này á?”
Bây giờ Kỷ Nhiễm mới hiểu được cảm giác quen thuộc và không hiểu sao mình lại thích nó.
Đây là nhà thiết kế cô thích nhất, cả thế giới này anh ta chỉ thiết kế phòng cho vài người, thỉnh thoảng Kỷ Nhiễm cũng nhấn like trên ins của anh ta.
Chỉ là cô không ngờ Thẩm Chấp có thể vì cô mà tốn sức tìm cách mời Simon thiết kế.
Thẩm Chấp ngồi bên cạnh xoa đầu cô, giọng nói bất đắc dĩ: “Mới đầu không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần xem những trạng thái em đăng rồi tìm hiểu cuộc sống hiện tại của em thôi. Khi đó em ở Mỹ, anh ở Trung Quốc, ngăn cách giữa hai chúng ta không chỉ có thời gian mà còn cả khoảng cách nữa.”
Anh không thể nào trực tiếp đi tìm Kỷ Nhiễm, nói với cô rằng mình là Nguyên Cảnh, là người bạn thưở nhỏ cô chơi chung mười mấy năm trước.
Phỏng chừng Kỷ Nhiễm sẽ nhìn anh như bệnh nhân tâm thần mất.
Cho nên ngay từ đầu anh nghĩ rất đơn giản, không thể ở bên cô vậy chỉ cần yên lặng nhìn cuộc sống của cô là được, không quấy rầy không can thiệp. Anh cho rằng chỉ cần anh cứ nhìn cô như vậy là tốt rồi, nhìn cô thỉnh thoảng chia sẻ cuộc sống của mình, thỉnh thoảng oán giận công việc đôi chút, khi rảnh rỗi sẽ tụ họp bạn bè.
Thẩm Chấp cho rằng anh có thể bình tĩnh nhìn Kỷ Nhiễm tìm được người trong lòng, rồi an tâm chúc mừng cô kết hôn sinh con với người khác.
Nhưng sau đó khi Thẩm Chấp nhìn thấy những bức ảnh cô liên hoan với người khác, anh không muốn nhìn thấy cô và người đàn ông khác chụp ảnh cười với nhau.
Kỷ Nhiễm nghe lời anh kể, rồi nhìn ngôi nhà này bỗng trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô cứ tưởng mình đã biết hết những tâm trạng khi Thẩm Chấp phải chờ đợi, nhưng một lần nữa cô nghe được những chuyện cô chưa từng biết đến, mới phát hiện ra những chuyện mình biết chỉ là một phần mười thậm chí còn chưa tới 1% những chuyện mấy năm nay anh làm.
“Nhiễm Nhiễm, anh nói với em nhiều như vậy không phải vì muốn em khổ sở. Anh chỉ hối hận.” Thẩm Chấp nhìn cô, tự giễu cười: “Người khác đều nói Thẩm Chấp có bản lĩnh quyết đoán thế nào, chính họ không biết anh không hề quyết đoán, bằng không hai ta đã không bỏ qua nhau nhiều năm như vậy.”
Một người đàn ông kiêu ngạo như thế đột nhiên trở nên tự ti, khiến người ta đau lòng.
Chỉ Thẩm Chấp biết bởi vì anh do dự nên họ mới bỏ qua nhau nhiều năm. Nếu không phải thời gian thương hại bọn họ, để cho cô có kỳ ngộ quay trở về năm 17 tuổi lần nữa, có lẽ đến bây giờ họ vẫn còn như trước đây.
Anh thật sự phải cảm ơn chính mình của 17 tuổi kia, có thể không do dự mà bước lên trước một bước.
Vốn anh đã đứng trên vách núi đen, rồi bỗng nhiên được cứng rắn kéo lại trở về cuộc sống thiên đường của mình. Cô gái anh thích từng bước từng bước đi về phía anh, đúng vậy, cho dù ngay từ đầu cô có từ chối có do dự, nhưng tối thiểu cuối cùng họ vẫn không bước qua nhau.
“Thẩm Chấp, anh đúng là ngu ngốc.” Kỷ Nhiễm khó chịu buồn bực nói.
Cô thực sự rất đau lòng cho người đàn ông này, thậm chí cô còn nghĩ đến bộ dáng anh yên lặng nằm trên sofa nhìn xung quanh, Kỷ Nhiễm hỏi: “Vậy anh từng tưởng tượng cuộc sống hai ta thế nào?”
Thẩm Chấp không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này.
Do dự chốc lát, anh nói: “Ngay từ đầu chỉ có hai người chúng ta, sau đó chúng ta sẽ có con, vốn chỉ một đứa, qua mấy năm lại có đứa thứ hai, đứa thứ ba…”
Kỷ Nhiễm lườm anh, buồn bực nói: “Hóa ra trong mắt anh em là heo mẹ à?”
“Nhiễm Nhiễm, tuổi thơ của anh chưa từng tốt đẹp.” Thẩm Chấp nhìn cô, giọng điệu vô cùng bình tĩnh cũng không tỏ ra đáng thương, chỉ như đang kể chuyện, vẫn khiến Kỷ Nhiễm đau lòng.
Cô biết.
Thẩm Chấp cười: “Cho nên anh không có chấp niệm lớn đối với chuyện kết hôn sinh con, nếu không phải em, anh nghĩ anh muốn sống một mình cả quảng đời còn lại.”
Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, vốn muốn nói vài câu trêu ghẹo, hỏi xem có phải anh rất cảm kích mình hay không, vì có cô nên anh không cần sống quảng đời cô độc sau này.
Nhưng đến miệng lại nói: “Thật ra em cũng vậy.”
Nếu không phải vì Thẩm Chấp cố chấp, không phải bởi vì anh hướng về cô, có lẽ họ sẽ không có nhiều câu chuyện sau này đến thế.
Kỷ Nhiễm hoàn toàn không hiểu cái gì là thích, cái gì là được thích.
Sau khi cô được hưởng qua tư vị tình yêu mới hiểu cuộc sống trước kia mình trải qua chỉ có công việc và liều mạng chạy về phía trước đáng buồn biết bao.
Giữa hai người họ, Thẩm Chấp cảm thấy là Kỷ Nhiễm cứu vớt mình.
Nhưng mà khó nói khi anh cũng là người cứu vớt Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm bởi vì anh nên nếm được tư vị thích, bởi vậy mới dũng cảm muốn thử cuộc đời khác, cuộc đời mà cô từng tuyệt đối sẽ không đi và cũng không được phép đi.
Như bây giờ, không còn cảm giác bị áp lực đè nặng nữa, không cần sợ hãi bị vượt qua nữa.
Kỷ Nhiễm nhìn anh, nói: “Thẩm Chấp, trừ anh ra em chưa từng tưởng tượng tới cảnh tương lai của mình cùng người khác.”
“Em chỉ có anh thôi.”
Cô nhẹ nhàng dựa gần lại anh, ôm chặt eo anh, cả người mềm mại bò lên.
Một giây sau, cô ghé sát vào tai anh, khẽ hỏi: “Vậy anh có tưởng tượng tới cảnh chúng ta ở trên giường trong căn nhà này không?”
Thẩm Chấp: “…”
Thẩm Chấp cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, bắp chân cô khẽ lướt qua chân anh rồi còn kéo quần anh lên nữa, kết quả một giây sau cả người Kỷ Nhiễm bị đè lên sofa.
Cô muốn nói chuyện thì đột nhiên Thẩm Chấp lật người cô lại.
Lần này biến thành cảnh tượng cô quỳ bò trên sofa.
“Chờ… Chờ một chút.” Kỷ Nhiễm hoảng sợ rồi.
Được, cô thừa nhận, do cô châm lửa trước, cũng tại cô ra tay trước.
Nhưng mới bắt đầu mà Thẩm Chấp đã chọn tư thế từ sau lưng thế này vẫn khiến người ta ngại ngùng, huống chi còn ngay trên sofa phòng khách nữa chứ. Thẩm Chấp cúi đầu dán sát vành tai cô, âm thanh khàn khàn nóng như lửa: “Không đợi nổi nữa.”
Kỷ Nhiễm thẹn thùng muốn khóc: “Nhưng đây là phòng khách.”
Ai ngờ người đàn ông kia còn cười không chút đứng đắn, lần này môi anh đã dán lên lỗ tai Kỷ Nhiễm, nói rất nhỏ: “Nhưng cảnh tượng anh nghĩ đến chính là ở ngay trên sofa.”
…
Lúc đầu giọng nói trong phòng khách vẫn cố kìm nén, không lâu sau đã thay đổi thành tiếng thở dốc của phụ nữa, cô cắn môi muốn nói không cần ai ngờ anh cúi đầu hôn lên.
Mãi đến khi Kỷ Nhiễm hít thở không thông anh mới nhẹ nhàng buông ra, cô thở gấp gáp từng hơi từng hơi.
Đến cuối cùng, đầu gối cô dán lên sofa, cả người nửa nằm nửa quỳ, người phía sau không ngừng giữ eo cô lại.
Rốt cuộc cảnh tượng này trong suy nghĩ của anh đã được trình diễn.
Đồng thời, tạm thời bộ phim điện ảnh này còn chưa có tư thế kết thúc.
*
Bởi vì chuyện này mà Kỷ Nhiễm không muốn phản ứng tới Thẩm Chấp, nhưng người đàn ông kia như tìm được cách sửa trị cô, nếu người phụ nữ không nghe lời đại khái do thiếu phương pháp quản giáo.
Vì thế anh sử dụng hết khả năng bức bách cô, làm các tư thế mà anh muốn ở trên giường.
Kỷ Nhiễm cũng là người bướng bỉnh, miệng cứng rắn nói không muốn, cuối cùng bởi vì muốn ngủ mà lời xấu hổ nào cô đều nói ra hết.
Sáng hôm sau, Kỷ Nhiễm từ trên giường tỉnh lại.
Ở đây ngoại trừ không có quần áo ra thì tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị tốt. Cho nên lúc cô thức dậy nhìn thấy quần áo để trên tủ đầu giường liền biết Thẩm Chấp đã chạy về nhà một chuyến.
Cô mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, lúc xuống dưới thấy người đàn ông đang đứng trong phòng bếp.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà, áo dệt kim màu xanh nhạt phối với quần dài màu đen thoải mái toàn thân. Đại khái bởi vì đang làm bữa sáng nên tay áo được vén lên.
Kỷ Nhiễm đi lên ôm anh từ sau lưng.
Thẩm Chấp không quay đầu vẫn nhìn chằm chằm trứng chiên trên chảo, mở miệng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
“A Chấp.” Cô dịu dàng kêu anh một tiếng. Thẩm Chấp đáp lại, hiển nhiên đang chờ cô nói hết.
Kỷ Nhiễm dựa cằm trên lưng anh, mắt nhìn sau đầu anh, nở nụ cười: “Thật ra đây mới là cảnh tượng trong tưởng tượng của em.”
Sáng sớm tỉnh lại, người cô yêu sẽ đứng trong bếp làm bữa sáng cho cô.
Khó trách trên phim hoặc trong tiểu thuyết miêu tả nhiều cảnh tượng như vậy, trước kia Kỷ Nhiễm chỉ cười nhạt, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng bình thường, không đặc biệt chút nào.
Nhưng bây giờ cô hiểu, ở cùng với người trong lòng cho dù chỉ yên lặng hít thở thôi đều ngọt ngào.
Kỷ Nhiễm đang bày chén dĩa chuẩn bị ăn sáng lại thấy Thẩm Chấp đưa văn kiện qua để trước mặt mình.
Mặc dù không nói, ý tứ vẫn rõ ràng, kêu cô mở ra nhìn.
Kỷ Nhiễm tò mò cầm văn kiện lên xem, lúc cô lấy giấy tờ bên trong ra đọc mới biết những thứ này đều là tài sản trên danh nghĩa Thẩm Chấp.
Nhà cửa, ngân sách, cổ phiếu, đầu tư, gửi ngân hàng dưới tên anh, thậm chí còn có một hành lang triển lãm tranh nữa.
Xem ra đây là tất cả mọi thứ của anh.
Kỷ Nhiễm nhìn anh, lắp bắp mở miệng: “Làm… Làm gì?”
“Không phải anh đã nói à, cho em hết tiền anh kiếm được.” Thẩm Chấp nhìn chằm chằm cô, giọng điệu nghiêm túc.
Đương nhiên Kỷ Nhiễm nhớ rõ những lời này, trong quán ăn nhỏ ở Dương Châu, cô cười hỏi anh có thể cho cô tất cả tiền mà anh kiếm được không.
Anh nói có thể, cô tin.
Nhưng khi đó chỉ là lời nói đùa năm họ 17 tuổi mà thôi.
Nghĩ tới cuộc hôn nhân của ba mẹ mình, Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ cũng coi như vợ chồng ly hôn kiểu mẫu, những đôi vợ chồng khác vì tài sản sau khi ly hôn mà trở mặt. Còn hai người họ lại rất bình tĩnh bởi vì không có tài sản cùng sở hữu, mỗi người đều tự quản lý tiền bạc của mình.
Kỷ Nhiễm cực kỳ không thích phương thức đó.
“Vốn muốn đưa cho em trước khi lĩnh giấy kết hôn, chỉ tại thu xếp những tài sản đứng tên anh rất phiền toái nên cần chút thời gian. Còn ngôi nhà này, chờ vài ngày nữa Lữ Kiệt sẽ giải quyết xong trình tự, em chỉ cần đi qua kí tên là được.” Trong tay anh còn đang cầm dao nĩa, nói xong, anh cắt miếng trứng đưa lên miệng.
Kỷ Nhiễm cảm thấy bữa ăn này cô ăn không yên lắm, bởi vì Thẩm Chấp đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy hết.
Kìm nén hồi lâu, cô nói: “Em có tiền, cũng có nhà.”
Thật ra lúc đó chỉ nói đùa thôi, lúc này cô ngơ ngác không biết nói gì cho phải
Thẩm Chấp đang nhìn xuống, nghe vậy ngước mắt lên: “Anh biết em có, cũng không thiếu. Nhưng đây là chồng đưa cho em.”