Tên kia liền gọi lại: “Cậu đợi một chút.”
Ngô Sở Úy đứng lại, lộ ra nụ cười khó thể phát giác.
“Cậu nhất định bức tôi phải nói thật a!”
“Cái gì mà bức anh chứ?” Ngô Sở Úy hùng hồn, “Nếu anh đi mua đồ, đồ đó không rõ lai lịch, anh dám mua không? Huống chi động vật này không thể so với hàng hóa, nếu có mang theo mầm bệnh gì, thì rất nguy hiểm!”
Tên lái buôn bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, cậu qua đây.”
Ngô Sở Úy sán lại.
Tên đó lặp lại những lời đã nói với Cương Tử cho Ngô Sở Úy.
…
Trở lại phòng khám, Ngô Sở Úy hưng phấn bừng bừng kể lại cho Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái nghe xong giật mình, “Ý của cậu là, đàn rắn đó đã có đầu mối rồi?”
Gật đầu thật mạnh.
“Công sức gán ghép mấy hôm nay đều phí trắng rồi sao?” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy nhíu mày, “Tại sao?”
“Hiện tại nếu cậu gọi điện qua, nói chuyện này cho Trì Sính biết, để anh ta tự suy nghĩ làm sao lấy rắn ra không phải xong rồi sao? Dù sao anh ta cũng chỉ lợi dụng Nhạc Duyệt để lòe ba mình trả rắn, hiện tại đã tìm được rắn rồi, Nhạc Duyệt sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, chia tay là điều tất nhiên, mục đích của cậu không phải đã đạt được rồi sao?”
Sắc mặt Ngô Sở Úy có chút không bình thường.
“Chuyện này không thể làm thế.”
Khương Tiểu Soái đang đùa một viên thuốc, cố ý truy hỏi một câu.
“Vậy cậu muốn sao?”
Ngô Sở Úy trầm tư một hồi, nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi nói thực tình cho anh ta hay, anh ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem đàn rắn về, đến lúc đó mâu thuẫn của anh ta và ba mình sẽ lại tăng cao lần nữa, khó đảm bảo đàn rắn đó sẽ không bị hạ thủ. Tôi cảm thấy tôi nên âm thầm giúp anh ta một tay, nếu đem được đàn rắn đó ra, lại khiến ba anh ta trở thành bên đuối lý, như vậy mới có thể tiêu trừ hậu hoạn.”
Viên thuốc trong tay Khương Tiểu Soái vụt một cái bay lên trán Ngô Sở Úy.
“Cậu để tay lên ngực tự vấn, cậu muốn để hai người đó chia tay đúng không? Hay là muốn ở cùng anh ta hả?”
Ngô Sở Úy giật thót, nhưng kỹ xảo diễn cao siêu không cho phép do dự dù chỉ một chút.
“Phí lời, chắc chắn là để hai người họ chia tay rồi!”
Khương Tiểu Soái phản bác: “Vậy cậu còn lo lắng cho đàn rắn đó làm gì nữa? Vừa muốn phân ưu cho người ta, vừa muốn tiêu diệt hậu hoạn về sau, chuyện của người ta có liên quan gì đến cậu chứ?”
Ngô Sở Úy thẳng lưng ưỡn ngực phản biện: “Tôi đây không phải là muốn hành thiện tích đức sao? Trước đó luôn ám toán anh ta, hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội bù đắp, không thể tranh thủ hả?”
Khương Tiểu Soái tạm thời dời vấn đề đi, hỏi mấu chốt.
“Kế hoạch bên phía Nhạc Duyệt còn tiến hành nữa không?”
Ngô Sở Úy nhíu mày, nói không đau không ngứa.
“Tại sao không tiến hành? Nếu thật sự chia tay rồi, cô nàng đó nhất định sẽ tìm mẹ Trì Sính kể khổ. Nhất định sẽ khiến Trì Sính càng thêm căm ghét cô ta, như thế mới có thể cắt đứt đường lui của cô ta!”
Khương Tiểu Soái nghiêm trọng hoài nghi, tình địch trong lòng Ngô Sở Úy sớm đã đổi người rồi.
“Vậy chúng ta nói chút thực tế đi.” Khương Tiểu Soái gõ mặt bàn, “Cậu chỉ là một thảo dân, ngay cả một tiểu binh cũng chẳng quen, làm sao lấy rắn ra khỏi quân khu được?”
Ngô Sở Úy ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Khương Tiểu Soái lại gần.
“Nhiều rắn con như thế đều có thể mang ra thuận lợi, một con thì sao không mang ra được chứ?”
Nghe Ngô Sở Úy nói thế, Khương Tiểu Soái lại có chút nghiền ngẫm.
Thế là, hai anh em bắt đầu bí mật hợp mưu.
…
Trì Sính và Nhạc Duyệt ngồi chuyến bay khác nhau đến nơi, sau khi đến địa điểm, Nhạc Duyệt được xếp ở khách sạn, Trì Sính thì theo lãnh đạo đi khắp nơi, đi xong hình thức, hắn mới gặp mặt Nhạc Duyệt.
Ăn bữa tối xong, hai người tản bộ trên phố.
“Mẹ anh nói, qua một thời gian nữa hai bên cha mẹ gặp nhau, thì chuyện của chúng ta xem như đã quyết định xong.”
Trì Sính ngậm một điếu thuốc, giữa đôi mày lộ ra tia âm u.
“Về rồi nói sau.”
Ném điếu thuốc đi, quay về khách sạn.
Nằm trong bồn tắm mát xa dễ chịu, hưởng thụ cảm giác trơn mịn khi sữa tắm lướt qua da, mong chờ một đêm chỉ có hai người, không có Túi Dấm Nhỏ làm phiền, sẽ lãng mạn mê người biết bao.
“Trì Sính, lấy áo ngủ vào giúp em đi.” Gọi với ra ngoài.
Không ai đáp lời, đôi mắt hoa đào của Nhạc Duyệt phiếm ánh sáng mê ly, trực tiếp bước khỏi bồn tắm, vòng một cái khăn để che, lộ ra hơn nửa đồi ngực, chỉ che được một khúc chân dài, uốn gò mông gợi cảm bước ra.
“Trì Sính, anh không nghe…”
Chưa nói dứt lời, Nhạc Duyệt đã sửng sốt tại chỗ.
Trì Sính lúc này đầu đang cúi, tay đang sờ một thứ, chính là Nhị Bảo chịu trách nhiệm đến quấy rối họ – Dấm gia!
“Không phải nó không đến cùng anh sao?”
“Gửi vận chuyển, thú cưng không thể mang lên máy bay, vừa mới nhận được.”
Nói xong, hôn lên cái đầu nhọn của Túi Dấm Nhỏ, trắng trợn biểu đạt yêu thương và an ủi.
Nhạc Duyệt bùng cháy lửa giận, đã hết nhịn nổi, nhưng vì giữ hình tượng, không bại lộ bản tính ghét rắn của mình, cô vẫn ráng kìm lại, xoay người về phòng tắm.