Hàn Thiên Nhược khó hiểu cầm lấy điện thoại. Dãy số trên màn hình nhấp nháy cho thấy có người gọi đến.
Mà người gọi đến này không ai khác ngoài Mặc Âu.
Anh nhìn biệt danh hiện trên màn hình là ”Vợ yêu”. Ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.
Còn Mặc Âu thì cầm điện thoại lắc lắc, hướng màn hình sáng đã bị nát nhưng vẫn có thể nhìn thấy được nét chữ trên đó.
”Chồng yêu”…
Hàn Thiên Nhược sững người. Nhìn máy cô một lúc rồi lại nhìn máy mình một chút, lắp bắp nói không thành câu:
”Em… anh…”
Mặc Âu khẽ cười: “Không sai! “Chồng yêu” này là em đặt cho anh”
Cô từ từ tiến lại gần anh: “Còn “Vợ yêu” này chắc chắn là em rồi”
Mặc Âu nhanh tay giật lấy điện thoại trong tay Hàn Thiên Nhược lúc anh còn không chú ý. Cô cầm hai chiến lợi phẩm mà lắc lắc trước mặt mọi người như muốn khoe của không bằng.
Mọi người nhìn hai cái điện thoại với hai biệt danh thì người nào người nấy đều đơ luôn tại chỗ, tự mình hoài nghi nhân sinh.
Sao càng ngày càng thấy mối quan hệ của hai người này khó mà hiểu nổi.
Hàn Thiên Nhược lúng túng, đảo mắt nhìn xung quanh: “Chỉ là… tiện đặt thôi”
Anh đang giận cô. Cho nên ít nhất anh cũng phải làm mình làm mẩy một chút.
(Bả tác giả: Coi chùng có ngày mất vợ đấy anh nhà ơi!)
Mặc Âu nhấn tắt hai cái điện thoại, đặt xuống bàn. Ngồi xuống cái ghế đơn ở vị trí thượng vị mà lúc đầu Hàn Thiên Nhược ngồi nói:
“Vậy nếu như em nói, em cũng có thể tùy tiện đặt biệt danh này cho người đàn ông khác thì thế nào”
Hàn Thiên Nhược đanh giọng: “Tuyệt đối không thể”
“Vậy trả lời câu vừa nãy của em đi”
“Biệt danh đó… chỉ dành cho em, duy nhất mình em”
Hàn Thiên Nhược sau khi biết được biệt danh ấy chính là dành cho anh.
Hàn Thiên Nhược như thể từ ngục sâu tăm tối, bay thẳng lên tận chín tầng mây cao. Trời cao biển rộng cũng bao la như tình yêu anh dành cho cô thế là cùng.
Nhưng chưa kịp vui được bao lâu, sắc mặt anh lại lập tức hóa lạnh: “Em giải thích thế nào về việc tối hôm đó”
Mặc Âu khi định thần được câu hỏi của anh, chợt phì cười:
“Lúc đó em còn cho rằng anh thông minh xuất chúng lắm, chắc chắn không bị chiêu trò trêu ghẹo của người khác đùa bỡn. Ai ngờ anh ngốc như vậy!”
Truy Bạch giật mình, nhíu mày nhìn Mặc Âu:
“Âu tỷ! Thận trọng lời nói”
Mặc kệ mọi người để tâm câu nói nào, nhưng thứ Hàn Thiên Nhược để tâm duy nhất đó là câu nói anh bị người ta đùa bỡn của cô.
“Bị người ta đùa bỡn?”
“Đúng”
“Là ai?”
“Anh trai nhỏ của em đó”
Lại là hắn ta…