Ken nhìn vẻ bình thản của người đàn ông trước mặt thì bản thân lại càng trở nên nóng vội.
– Lão già đó sắp sửa hành động rồi, bây giờ chúng ta đang có bằng chứng trong tay, chỉ cần cậu giao số bằng chứng đó cho phía cảnh sát tụi mình thì mình đảm bảo lão ta sẽ sống nửa đời còn lại trong tù. Nhưng cậu lại một mực muốn chờ, không chịu giao bằng chứng cho phía cảnh sát, rốt cuộc là cậu muốn làm gì?
Ken nói ra sự khó hiểu trong lòng mình, anh ta thật sự không hiểu tại sao Thẩm Quân Đình lại cứ chần chừ không chịu giao bằng chứng cho cảnh sát bọn họ.
– Không vội.
Thẩm Quân Đình vô cùng bình thản ngược lại hoàn toàn với vẻ nôn nóng, sốt ruột của Ken, đi đến bên quầy bar trong văn phòng lấy rượu rót ra hai ly đưa cho Ken một ly rồi cũng tự mình thưởng thức ly rượu còn lại.
” Ừm… Không tệ… Rất đáng tiền”
Nhìn gương mặt đang thảnh thơi thưởng thức rượu ngon còn bày ra vẻ rất hưởng thụ của Thẩm Quân Đình, Ken thật sự rất muốn đấm cho anh một phát rồi bổ não anh ra xem rốt cuộc bên trong anh đang nghĩ cái quái quỷ gì.
– Không vội, cứ để ông ta tự đắc thêm chút nữa, bay cao thêm chút nữa, để ông ta bay đến đỉnh cao của vinh quang rồi cắt đi đôi cánh đó, khiến ông ta từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu vạn trượng như vậy mới xứng đáng với những gì ông ta đã cống hiến cho chúng ta chứ.
Thẩm Quân Đình thản nhiên lên tiếng, khuôn mặt không hề thay đổi, trước sau như một, vẫn gương mặt ôn hoà đó. Ai không biết còn tưởng anh đơn giản chỉ đang hỏi thăm sức khỏe người khác nhưng để ý kĩ mới thấy sâu trong đôi mắt đó là cả một bầu trời suy tính, là hố sâu vạn trượng đang chờ con mồi nhảy xuống.
– Cậu đúng là quá âm hiểm, mình phục cậu rồi.
Hiểu được ý của Thẩm Quân Đình, Ken thầm thở phào một hơi, thì ra anh đã có dự tính cho tất cả, là anh ta quá nôn nóng.
Ken mỉm cười, nụ cười khiến người khác nhìn vào chỉ thấy lạnh sống lưng, nâng ly rượu trên tay làm điệu cụng ly với Thẩm Quân Đình rồi một hơi uống sạch.
– Phải rồi, còn chuyện đó cậu tính sao?
Ken như nhớ đến chuyện quan trọng, để ly rượu xuống nhìn chằm chằm về phía người bạn thân của mình.
Hiểu được ý của Ken, Thẩm Quân Đình không nhanh không chậm uống hết phần rượu còn lại trong ly, ngả người tựa vào ghế, mắt khẽ nhắm, giọng nói lạnh nhạt đều đều vang lên.
– Không cần lo lắng, người bên cạnh mình đương nhiên mình sẽ có cách xử lí.
Thấy bạn mình nói vậy Ken cũng không nói thêm gì nữa bởi anh ta tin Thẩm Quân Đình đã có dự liệu cho chuyện đó.
Hai người ăn ý không ai nhắc đến những chuyện vừa rồi nữa, cùng nhau nhâm nhi chai rượu thượng hạng, ngắm cảnh đường phố tấp nập từ trên cao, hưởng thụ giây phút bình yên hiếm hoi.