Thần Thứu Yêu Vương đại hỉ, trong nội tâm không khỏi sinh ra một loại cảm kích đối với Giang Nam, thầm nghĩ:
– Đi theo chúa công như vậy cũng xem là tốt, ít nhất đãi ngộ sẽ không kém rồi.
– Chúa công, một Long mười Tượng chi lực, đã đạt tới cực hạn mà nhân thể có khả năng thừa nhận, chỉ có tu luyện đến Thần Thông cảnh, mới có thể đột phá cái cực hạn này, mượn nhờ Thần Thông ân cần săn sóc thân thể, đạt được lực lượng càng mạnh. Không có tu thành Thần Thông, liền không có khả năng đột phá cái cực hạn nàêu tộc ta trời sinh cường hoành, ngược lại không ở trong đám này. Có chút đại yêu trời sinh cường hoành, vừa ra đời liền có được lực lượng di sơn đảo hải.
Thần Thứu Yêu Vương quét qua tinh thần suy sụp chi sắc nói:
– Chúa công, lực lượng của ngươi đã tiếp cận nhân thể cực hạn, bị nhốt ở một bước này, tiến cảnh chậm chạp, đã ở hợp tình lý.
– Thì ra là thế.
Giang Nam nghĩ nghĩ hỏi:
– Có khả năng đột phá cái cực hạn này hay không?
Thần Thứu Yêu Vương lắc đầu nói:
– Truyền thuyết Thượng Cổ có cường giả, tâm pháp tu luyện có thể ở trước Thần Luân cảnh giới liền đột phá nhân thể cực hạn, bất quá ta kiến thức nông cạn, còn chưa từng nghe nói qua tâm pháp bực này.
Giang Nam lâm vào trầm tư, Thần Thứu Yêu Vương nói không sai, các loại tâm pháp Long Hổ Tượng Lực Quyết cùng Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết của hắn, bởi vì cấp bậc quá thấp, muốn đột phá cực hạn căn bản không có khả năng.
– Không biết bên trong Huyền Thiên Thánh tông có tâm pháp như vậy hay không.
Hắn ổn định lại tâm thần, không hề tận lực truy cầu lực lượng tăng trưởng, mà là một bên tiếp tục tu luyện Ma Ngục Huyền Thai Kinh, một bên tôi luyện tinh thần ý niệm, tinh thần ý niệm của hắn đã luyện hóa được một đạo thần niệm chi kiếm của Dã Cẩu đạo nhân, bạo tăng rất nhiều, sắp lột xác thành thần niệm. Nếu có thể lột xác thành công, ý niệm của hắn thế tất bước vào Thần Luân cảnh giới!
– Giang huynh, đến Thánh tông rồi!
Bên tai Giang Nam đột nhiên truyền đến thanh âm của La Thanh, ngẩng đầu nhìn lại, trong nội tâm không khỏi chấn động, chỉ thấy phía trước hơn trăm dặm, từng ngọn núi tuấn tú cao ngất, như là lợi kiếm cắm vào mây xanh, ở phía trên mây xanh thậm chí còn có mấy ngàn trượng cao, vô số tường vân ở giữa sườn núi lượn lờ, hội tụ thành biển, ánh mặt trời chiếu rọi, kim quang sáng chói.
Trong dãy núi, ngẫu nhiên truyền đến từng tiếng chuông, to rõ vang rộng, thậm chí truyền xa ngoài trăm dặm, rõ ràng truyền vào trong tai của bọn hắn. nguồn TruyenFull.vn
Giang Nam tiếp tục hướng bên trên nhìn lại, chỉ thấy ở trong dãy núi cao nhất của tòa sơn phong này, chỗ cực cao trên biển mây, một cái chuông đồng to đến không tưởng nổi móc ngược ở trên đỉnh núi, tiếng chuông vừa rồi bắt đầu từ chỗ đó truyền đến!
Rung động, vô cùng rung động!
Giang Nam ngơ ngác nhìn về phía trước, dù là hắn đọc hết Tứ thư Ngũ kinh, cũng tìm không thấy một từ ngữ gì để hình dung một màn đồ sộ trước mắt này.
Ở chỗ mây mù lượn lờ, còn có từng tòa cung điện to lớn, vàng son lộng lẫy, còn hơn Hoàng thành nhân gian nhiều vô kể, đợi bọn hắn bay tới gần, lại có từng tiếng thú rống cao vút sục sôi truyền đến, tiên hạc thành đàn thành đàn rong chơi trong mây, ngẫu nhiên còn có người thi triển Vũ Hóa Công, từ trong núi sâu bay ra.
Vũ Hóa Công tuyệt học bực này ở Kiến Vũ quốc chính là vật báu vô giá, nhưng đến nơi này, cơ hồ biến thành bắp cải, hàng ven đường, mỗi người đều tu luyện một loại Vũ Hóa Công.
Thậm chí, hắn còn thấy có người cưỡi gió mà đi, khống chế tường vân, hiển nhiên so với Vũ Hóa Công lại muốn thắng hơn rất nhiều.
Trong dãy núi, tràn ngập đủ loại khí tức dị thường cường đại, hoặc là trang nghiêm, hoặc là Bá Đạo, hoặc là hào khí ngất trời, hoặc là như trời u ám, làm cho người hồi hộp, làm cho người sợ hãi.
Tại đây chính là vạn quốc tôn sư, mặc dù là hoàng đế bên trong thế tục cũng cần cúng bái, Huyền Thiên Thánh tông!
– Quái vật khổng lồ…
Thần Thứu Yêu Vương lẩm bẩm nói.
Mặc dù là đại yêu coi trời bằng vung như hắn, giờ phút này trong lòng cũng không khỏi kính ngưỡng sợ hãi, không dám lớn tiếng ồn ào.
– Giang sư huynh, lúc đầu lần thứ nhất ta nhìn thấy Huyền Thiên Thánh tông, cũng là bị chấn động một câu cũng nói không nên lời. Chỉ có nhìn thấy Thánh tông, mới biết mình nhỏ bé, mới biết mình lúc trước kiến thức nông cạn.
Uông Phong cười nói.