Nhưng mà đám người kia lại chen chúc xung quanh, khiến bọn họ khó mà nổ máy đi được, xe còn bị đám người này đẩy cửa rồi đập cửa ầm ầm.
Lúc này người của đài truyền hình mới thấy sợ trước cảnh này, nhưng giây tiếp theo —
“Bịch –” lốp xe bị nổ rồi!
Ngay sau đó có tiếng súng vang lên, kính chắn gió bị đạn xuyên đến, lập tức hiện một vết rạn hình con nhện.
Người xung quanh lập tức giải tán, hai chiếc xe hoàn toàn lộ ra!
“Lái xe, mau lái xe đi!” Quý Bắc Chu hô to một tiếng.
Nhưng mà chiếc xe của nhóm người đài truyền hình thì khác, họ đã bị dọa sợ rồi.
Họ chỉ biết cúi người vùi đầu tìm chỗ trốn, Hắc Tử lái xe đi trước được mấy bước rồi, mới phát hiện chiếc xe phía sau không hề nhúc nhích, bực tới mức vỗ bộp vào vô lăng chửi mẹ kiếp.
“Vãi thật, sao bọn họ không đi! Hay là bị dọa ngu người rồi.”
“Để tôi đi xem.” Vu Bôn vừa định xuống xe đã bị Quý Bắc Chu ngăn lại, “Đội trưởng?”
“Để tôi đi.” Quý Bắc Chu lấy súng ra từ chỗ dưới ghế xe, rồi đẩy cửa xuống xe, “Các cậu đi trước đi, tụ họp với nhau ở phía trước.”
“Đội…” Hắc Tử muốn nói gì đó, thì Quý Bắc Chu đã nhảy xuống xe.
Anh vừa xuất hiện, tiếng súng vang lên càng dày đặc, lúc này anh lao ra không khác nào trở thành bia ngắm cho bọn họ.
Hắc Tử tức giận chửi rủa hai tiếng, nhưng cũng không thể không nghe theo lời của Quý Bắc Chu.
Quý Bắc Chu bảo họ đi, họ chỉ đành phải đi trước.
Đối phương đã có mai phục, ai ở lại, không chắc chắn có an toàn không.
Hắc Tử cắn răng lái xe đi, Vu Bôn hạ cửa sổ xe, che cho Quý Bắc Chu, nhưng cũng không có hiệu quả hơn là bao.
Quý Bắc Chu chạy nhanh đến chiếc xe bên cạnh, viên đạn bắn trúng vào thân xe, rồi đến cửa sổ, cửa kính vỡ vụn, bên trong xe thì có từng tiếng thét vang lên, anh kéo xe ra đẩy tài xế sang ghế lái phụ.
Mấy giây ngắn ngủi, có viên đạn sượt qua mu bàn tay anh, máu chảy cuồn cuộn.
Anh quay đầu bắn lại về phía hướng viên đạn kia, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, có lẽ đã bắn trúng một người.
Khi Quý Bắc Chu muốn nổ súng tiếp, lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Người kia đứng ở nóc nhà của xóm nghèo, mang mặt nạ bảo hộ, chỉ có ánh mắt vẫn lạnh như trong trí nhớ của anh.
Gã ta cười về phía Quý Bắc Chu, cầm lấy súng như đang trêu chọc con mồi, nhìn một đám người họ ôm đầu sợ sệt.
Quý Bắc Chu nhân cơ hội lái xe, cửa kính chỗ ghế lái vỡ vụn, có vài mảnh nhỏ đâm vào trên mu bàn tay anh, càng đau nhức hơn.
“Đội, đội viên Quý,…” Mấy người trong xe đã sợ tới mức mất bình tĩnh.
“Nằm xuống hết đừng cử động!” Quý Bắc Chu vẫn còn cầm súng bằng một tay, anh khởi động xe, một chân đạp chân ga, chiếc xe phóng nhanh đi.
Thế nhưng lốp xe lúc nãy bị nổ, phóng nhanh như thế xe càng lắc lư mạnh hơn.
“Pằng pằng pằng –” những viên đạn bay đến, cả xe hét ầm lên.
Chiếc xe xóc nảy lắc lư băng qua thị trấn nghèo này.
Cho đến khi xe đi được mấy kilomet, mấy người trong xe vẫn bị dọa kinh hồn, bên trong xe thì thảm không nỡ nhìn, không ai bị trúng đạn, nhưng mảnh vỡ kính văng xuống, mấy người bị kính quẹt bị thương.
Hắc Tử và Vu Bôn bắt được một tên trên đường đi, khi hai bên tụ họp với nhau, hai người đang nắm lấy cổ áo tên kia, quát hỏi:
“Ai ra lệnh bọn mày tới?”
Ngôn ngữ không đồng nhất, tên kia thì cứng miệng, hỏi mãi không đáp.
“Đừng ép hắn ta nữa, tôi biết là ai rồi.” Quý Bắc Chu cau mày.
“Ai?” Hắc Tử nhíu mày.
“Diều Hâu.”
“Mẹ nó –” Hắc Tử ngay lập tức bực mình chửi.
**
Đoàn người đến thành phố lớn gần đây, rồi tìm bệnh viện xử lý vết thương.
Cảnh sát địa phương cũng đến hỏi tình hình, dưới sự truy hỏi của cảnh sát, cái tên lúc nãy bắt được mới chịu khai ra.
Lần trước bảo hộ khu và cảnh sát phối hợp lại, tìm đến hang ổ của Diều Hâu, cộng thêm hai lần bị Quý Bắc Chu bắt được, khiến gã ta bị tổn thất nặng, biến mất một khoảng thời gian.
Thậm chí có người còn cho rằng gã ta đã chết trong lần vây bắt trước rồi.
Nhưng Quý Bắc Chu vẫn cảm thấy, gã ta chưa chết.
Gần đây có tin tức truyền rằng gã ta đang chiêu mộ thêm người, thậm chí còn phao tin rằng…
Phải bỏ tiền ra để mua mạng của Quý Bắc Chu!