Dứt lời, hắn xông thẳng ra phía trước nhún mình một cái, trong tiếng la thất thanh của Hạ Ngưng Thường, Dương Khai ngã nhào như thiên thạch từ trên trời rơi xuống.
Hạ Ngưng Thường sợ hãi tột độ, thực lực Dương Khai không cao, ngã xuống như vậy thì làm sao mà sống được? Nàng vội vàng theo bước chân hắn, nhẹ nhàng phi xuống phía dưới, chuẩn bị giúp hắn một tay vào lúc quan trọng.
Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, lúc còn cách mặt đất mười mấy trượng, hai chân Dương Khai đột nhiên đạp thẳng vào một bên, một tiếng vang dội lại. Dương Khai vừa hay giẫm vào vách đá bên cạnh, dựa vào lực đàn hồi đó, Dương Khai lộn mấy vòng, tốn không ít sức lực, động tác nghiêng ngả điên cuồng.
– Ầm!
Dương Khai đáp xuống mặt đất, hai chân hơi oằn lại, mặt đất trũng xuống, bụi bay đầy trời.
Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Dương Khai.
Một như tiên nữ hạ phàm, một như ngoan thạch lạc địa, đem lại cho người ta cảm giác không hề giống nhau.
Nhưng bất kể thế nào, thì họ cũng đã hạ cánh an toàn rồi.
Dương Khai hơi nhăn mặt, hai cẳng chân khẽ run rẩy.
Hạ Ngưng Thường mím môi cố nín cười, với nhãn lực của nàng, làm gì không nhìn ra được điều vừa rồi, vị sư đệ sĩ diện này đã phải chịu thiệt rồi.
Độ cao ba mươi trượng, với thực lực Khai Nguyên cảnh tứ tầng của hắn mà nhảy xuống, trung gian chỉ mượn lực một lần, có thể bình an đáp xuống đất đã là kỳ tích rồi.
Hạ Ngưng Thường giả vờ nhìn xung quanh, lên tiếng:
– Hôm nay là mùng năm, còn hai ngày nữa là mùng bảy rồi, ta phải đi bố trí sơn cốc này một chút. Sư đệ cứ ở đây chờ ta, dù sao thì nơi này cũng không có nguy hiểm gì.
Dương Khai sắc mặt lạnh lùng, lặng lẽ gật đầu.
Hạ Ngưng Thường chạy đi, dường như không an tâm, quay lại dặn dò thêm:
– Ta phải bố trí lâu lắm, đệ đừng có chạy lung tung đấy, nếu không ta không tìm ra đệ đâu.
Dương Khai gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh lùng, trông anh tuấn đến lạ lùng.
Đợi cho đến khi thân ảnh Hạ Ngưng Thường khuất hẳn, Dương Khai mới ngồi xuống đất, không ngừng xoa bóp hai cẳng chân, vừa xoa vừa nghiến răng liên hồi.
Tuy lúc đáp xuống đất đã hòa hoãn không ít sức lực, nhưng lúc đó quả thật là rất đau.
Thật lâu sau, cảm giác tê dại trên hai chân mới từ từ tiêu tán, Dương Khai cũng không rỗi tay, không còn việc gì nữa, hắn liền đi xung quanh dò xét địa hình. Tuy Hạ Ngưng Thường bảo không có nguy hiểm nào, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Thám thính một hồi, trong sơn cốc này quả thực không có gì bất thường.
Mãi đến chiều ngày hôm sau, Hạ Ngưng Thường mới quay lại chỗ Dương Khai.
Tuy không biết nàng đi bố trí cái gì, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt là biết, chuyến đi vừa rồi nhất định đã hao tổn không ít tinh thần và nguyên khí của Hạ Ngưng Thường.
– Ta phải hồi phục trước đã, đợi đến đêm mai, vùng đất Cửu Âm hội tụ này sẽ tề tựu âm khí, từ lúc đó cho đến trước khi mặt trời mọc, chúng ta cần phải tìm cho ra Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, sau đó thu đó về, nếu để lỡ thời gian, nó sẽ lại biến mất.
Hạ Ngưng Thường vội dặn dò, sau đó lấy ra mấy viên đơn dược nuốt vào miệng, nhắm mắt ngồi xuống.
Dương Khai đứng một bên canh giữ, bất động như bức tượng.
Bên sơn cốc, cách đó vài dặm, Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu vẫn đang ở chỗ cũ nghỉ ngơi, thân hình tàn tạ.
Lần này bám theo Dương Khai và Hạ Ngưng Thường vào sâu trong Hắc Phong Sơn, chúng cũng đã phải bị tổn thất khá nặng nề.
Vốn dĩ có mười bảy, mười tám người, đến được đây thì chỉ còn mười ba người. Những người khác đều đã bị chôn thây dưới sự tấn công của yêu thú.
Bên Huyết Chiến Bang vẫn còn bảy người, trong đó đã tổn thất một cao thủ Ly Hợp cảnh, ba tên Ly Hợp cảnh còn lại thì đều thương tích đầy mình. Ngay cả Văn Phi Trần, trước ngực cũng có một vệt máu dài cả thước, hai đệ tử Khí Động cảnh còn lại cũng mệt mỏi rã rời.
Mấy tên tiểu tốt bên Phong Vũ Lâu thì chỉ còn lại sáu tên, ngoài tên Nộ Lãng Khí Động Cảnh nhất tầng ra, chỉ có duy nhất bốn đệ tử Khai Nguyên cảnh, một tên đệ tử Thối Thể cảnh còn lại kể cũng may mắn, chỉ là hơi sợ hãi, hiện tại thần trí có chút không tỉnh táo.
Trong tất cả những tên ở đây, chỉ có một tên duy nhất vẫn còn nguyên vẹn, đó là Long Huy.
Thân phận y đặc biệt, mỗi lần xảy ra trận đánh, y đều được bảo vệ bên trong, dĩ nhiên là không bị tổn hại gì rồi.
Đuổi theo vài ngày, cuối cùng cũng theo được đến đây, Long Huy đã mất hết kiên nhẫn, sắc mặt u ám, nói:
– Văn Đường chủ, chúng ta còn phải bám theo sao? Nếu vẫn tiếp tục, chỉ e tổn thất sẽ càng lớn, đến lúc đó gia gia ta tra cứu ra được, thì ai có thể tránh được sự trách tội của gia gia đây?
Văn Phi Trần tức tối trong bụng, y biết Long Huy muốn đẩy hết tội trạng này sang cho y. Thầm nghĩ, nếu không phải vì lấy lòng ngươi, ta đã không đưa ra quyết định thế này, nếu sớm biết chuyến đi này nguy hiểm đến thế, lão tử còn phí sức làm gì? Thà giết quách tên Dương Khai từ lúc còn ở tiểu trấn cho xong.
Trong đầu tuy nghĩ vậy, nhưng Văn Phi Trần vẫn tỏ vẻ ôn hòa:
– Không cần đuổi theo nữa, xem ra chúng đã đến nơi rồi, sơn cốc phía trước chính là mục tiêu của chúng lần này.
