Nghe vậy, Sở Vân Trạch cùng Sở Vân Tinh lập tức cúi đầu, liều mạng chịu đựng cố gắng nén cười, trong lòng không khỏi thầm khen cơ trí Sở Vân Hách.
Sở Vân Lan mặt đỏ lên, xoay đầu hung ác trừng Sở Vân Hách, bỏ lại ba chữ, “Ngươi tùy tiện!” Liền cùng Sở Vân Ly cùng nhau nghênh ngang rời đi!
Nhìn chằm chằm hai bóng lưng kia, Sở Vân Hách chậm rãi thu lại nụ cười, trong mắt nháy mắt xẹt qua một tia khát máu hung ác GRÀO!
“Bát đệ, ngươi đừng để trong lòng, Nhị ca Tam ca có thói quen vậy, ngươi coi như không nghe thấy tốt hơn, làm xong lần thị sát này, phụ hoàng nhất định sẽ coi trọng ngươi.” Sở Vân Trạch đi lên, vỗ vai Sở Vân Hách, nhẹ giọng an ủi.
“Đúng vậy, Công bộ Điền đại nhân chuyên về trị thủy, Bát đệ cũng nên lãnh giáo hắn nhiều hơn, phụ hoàng nói, quốc khố thiếu thốn, nếu thêm vài trận thiên tai sẽ cạn kiệt, những kẻ tham bạc trị sông kia thực đáng chết!” Sở Vân Tinh cắn răng phẫn hận nói.
Sở Vân Hách khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Ngũ ca Lục ca, các huynh yên tâm đi, mặc dù ít tham gia chính sự nhưng ta hiểu sơ về trị thủy, năm trước không phải là theo Điền đại nhân đi tuần tra giang đạo sao? Cho nên, đối với phương diện này ta hiểu rõ tương đối nhiều, sẽ không làm hư hại, bạc sẽ không lãng phí một phân tiền.”
“Thế thì tốt, Bát đệ hãy làm một lần cho bọn hắn xem, để bọn họ biết cái gì gọi là trong khe cửa nhìn người, chớ nhìn thành người bẹp!” Sở Vân Trạch nhìn chằm chằm hai bóng lưng kia, thoáng qua nét khó chịu trên gương mặt tuấn dật.
Sở Vân Hách có chút ý cười, khẽ gật đầu, “Ừ, đệ đệ hiểu, đa tạ Ngũ Ca Lục ca, đệ đệ còn có việc, đi trước một bước!”
“Tốt, Bát đệ ngày mai bảo trọng!”
“Ngũ Ca Lục ca cũng bảo trọng!”
Chắp tay bái biệt nhau, sau đó ra ngoài hành lang ngự thư phòng, Sở Vân Hách bước nhanh hơn, tiểu Xuyên tử vội nghênh đón bên ngoài, hỏi: “Chủ tử, hiện tại trở về phủ sao?”
Sở Vân Hách bước tới hai bước, vì câu hỏi của tiểu Xuyên tử mà cước bộ chậm lại, tiểu Xuyên tử theo sau, nhìn thần sắc hắn khác thường, cẩn thận ngậm miệng, không dám hỏi tiếp.
Mấy ngày nay, Bát vương phủ người người cẩn thận, những ngày sau này so với trước kia, càng thêm thê thảm, vì Sở Vân Hách tựa như cái xác không hồn, cả ngày lẫn đêm ở vương phủ ít nói kiệm lời, nụ cười càng hiếm hoi, tựa hồ hắn không biết cười, nhưng bọn họ thấy rõ lúc còn tiểu Sơ tử, trên mặt của hắn đã từng có nụ cười……
“Tiểu Xuyên tử, Bổn vương đi trước ra bờ hồ chờ ngươi, ngươi đi kính sự phòng, lén gặp tiểu Sơ tử.” Sở Vân Hách xoay người, từ tay áo rộng móc ra một túi gấm to cùng một phong thư, nhíu mày nói: “Giao túi bạc này cho hắn, phong thư này cũng đưa hắn.”
“Dạ, chủ tử, nô tài sẽ đi ngay.”
Tiểu Xuyên tử nhận thư cùng túi gấm, cất vào ngực, vội rời đi, Sở Vân Hách ngẫm nghĩ, lại nói: “Đợi đã, tiểu Xuyên tử, cẩn thận chút đừng để người khác biết, khiến tiểu Sơ tử khó xử.”
“Dạ, nô tài hiểu rõ rồi!” Tiểu xuyên tử gật đầu một cái, chạy như bay đi.
Trước bờ hồ, Sở Vân Hách một thân bạch sắc phất phơ đứng đón gió, một đôi mắt tĩnh mịch thất thần nhìn mặt hồ, tâm trí thẩn thơ đã sớm thả trôi nơi nào.
“Tiểu Thuận Tử ca, ngươi chờ ta một chút!”
“Hả? Sao ngươi lại theo tới rồi? Ngươi bệnh mới khỏi, cẩn thận lại cảm lạnh phát sốt lên nữa!”
“Không sao đâu, ta ở trong phòng không chịu nổi, ngươi đi đâu cho ta theo đi dạo một chút.”
“Tiểu Sơ tử, ta muốn đi……”
Xa xa, văng vẳng hai thanh âm, trong đó có một thanh nghe mà quen thuộc, mềm mại ngọt ngào, thanh thúy……
Sở Vân Hách chấn động, lập tức xoay đầu lại, tìm theo tiếng nói, chỉ thấy nơi xa, bên cây liễu rũ ẩn hiện bóng dáng yêu kiều, mặc dù cách xa như thế, hắn vừa nhìn đã nhận ngay ra nàng!
Mắt không chớp hắn nhìn nàng chằm chằm, hô hấp dừng lại, nhịp tim bất ngờ tăng nhanh. Đã bao nhiêu ngày chưa được gặp nàng? Hai mươi ngày, hết hai mươi ngày rồi, hắn đếm từng ngày cuộc sống nhớ nhung……