“Có một việc anh có thể làm cho em,” Charlie nói khẽ.
Nó mở ngăn kéo của mình và lấy ra chiếc cà vạt mẹ nó đã đưa cho nó.
“Anh có thể nói cho em biết bất cứ điều gì về người đã đeo cái này không?” Nó đưa chiếc cà vạt cho Gabriel.
Gabriel chẳng nói chẳng rằng, quấn chiếc cà vạt vô cổ và nhắm mắt lại. Nó rê những ngón tay dọc theo chiều dài của dải lụa xanh da trời, chạm vô chữ ‘Y’ vàng nhỏ ở đầu chiếc cà vạt. Một khoảng tối phủ bóng trên gương mặt dài của Gabriel.
“Lạ thật,” nó lẩm bẩm. “Dù người đeo chiếc cà vạt này có là ai chăng nữa thì người đó cũng đã có thời hạnh phúc. Nhưng hiện ông ấy đang mất tích.”
Nó tháo chiếc cà vạt ra khỏi cổ và lấy ngón tay vuốt vuốt:
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất kỳ cái gì như thế này. Như thể người này đang không biết mình là ai nữa.”
Rồi trả lại chiếc cà vạt cho Charlie.
Ít nhất thì ba nó đã từng hạnh phúc. Charlie đinh ninh rằng “mất tích” có nghĩa là “chết”. Nó cất chiếc cà vạt vô ngăn kéo. Vẫn chẳng biết được gì nhiều hơn về ba nó.
Nó định tắt đèn pin đi ngủ, thì một hình hài nhỏ thó hiện ra dưới chân giường của Gabriel. Mái tóc trắng hiện lờ mờ trong bóng tối.