Nhã Tịnh lặng lẽ đi tới, mẫu thân lấy thêm một bát cho nàng. Có lẽ đây là lần đầu hai người cùng dùng bữa riêng như vậy nhỉ? Nàng liếc qua mẫu thân, bà vẫn một mặt bình thản như vậy. Nhã Tịnh mới an lòng ngồi xuống, khi nàng vừa ngồi mẫu thân liền gắp cho nàng một cái đùi gà.
– Lúc trước chúng ta ở trong phủ chưa từng được ăn ngon như vậy, cho tới khi con lấy Hoàng thượng. Thật tình, ta đã từng nghĩ muốn cho con ăn một bữa ngon lúc trước. Nhưng khi đạt được, ta lại quên đi sơ tâm, quên đi con vì sao lại có nhiều đau khổ tới thế. Nữ nhân khác đều xinh đẹp, trên da dẻ mịn màng, chưa từng có vết sẹo nào. Con vì ta đầu quân vào binh lính, sau đó khi có đồ ngon đều lén lút đem về cho ta. Vậy mà ta liên tục hại con, hại con tới chết. Nhã Tịnh à, mẫu thân thật lòng muốn xin lỗi con một tiếng, cái đùi này. Nếu con ăn thì coi như nhận lời xin lỗi của mẫu thân nhé?
Nhã Tịnh nhìn chiếc đùi gà trước mắt, mắt nàng cũng đã sớm hoen lệ. Nàng gật đầu, tay nhẹ cầm đùi gà nghẹn ngào ăn.
– Con khóc nhiều sẽ không tốt, là mẫu thân vô dụng. Lúc sinh con, mong con sẽ là chỗ giữ chân cho ta tại Nhã gia. Sau khi con đi, ta lại lợi dụng con để có chỗ đứng tại đó. Bây giờ cũng vì ta mà con bị nhốt lại ở nơi này! Mẫu thân chưa từng làm gì, hay tặng cho con bất cứ món đồ gì nhỉ? Đây là túi thơm, ta đặc biệt làm cho con! Đây là món quà đầu tiên ta tặng con, mong con hãy giữ lấy nó và tặng cho người con yêu nhất!
Nhã Tịnh tay run run nhận lấy, mắt nàng nhìn tới mẫu thân. Mẫu thân nàng vẫn mỉm cười như cũ, sau đó xoa mái tóc của nàng.
– Ta hơi khát, con hãy rót cho ta tách trà đi!
Nhã Tịnh đứng dậy, nàng rót cho mẫu thân tách trà. Sau khi uống xong, môi bà cuối cùng cũng nở nụ cười.
– Nhã Tịnh này, điều bây giờ ta mong là con có thể tự do mà hạnh phúc. Ta không cần giàu sang phú quý nữa, cũng không cần quyền lực nữa! Con lấy bất cứ nam nhân nào cũng được, dù là kẻ làm nông, bạn với đất trời! Hay có là quân binh, trên chiến trường không biết có ngày mai hay không. Hoặc là một kẻ, chỉ biết văn thơ, không giàu. Nhưng kẻ đó phải yêu con, một mình con. Ta từng là tì thiếp, cũng từng nhìn cảnh người mình yêu vẫn luôn ân ái với người khác. Ta hiểu cảm giác khó chịu ấy, vậy nên. Con lấy ai cũng được, miễn là người ấy yêu con. Quân Vương rất tốt, suy cho cùng lòng hắn vẫn luôn không có mình con. Ta hiểu ánh mắt con nhìn hắn, cũng đã từng như ta nhìn lão gia. Nhưng chính vì vậy ta đã đánh mất mình rồi, con còn trẻ. Hãy bỏ lại bà già này, đừng quan tâm ta. Ta không muốn con sẽ lại là ta!
Nhã Tịnh được mẫu thân ôm vào lòng, giọng bà nhỏ dần rồi yên lặng hẳn. Máu của mẫu thân rơi trên tay nàng, Nhã Tịnh đau thấu tâm can. Mẫu thân nàng cũng đi rồi, vì không muốn làm gánh nặng cho nàng!
Đặt mẫu thân xuống giường, mạch mẫu thân nàng đã không còn đập nữa. Nhã Tịnh như mất đi linh hồn, ánh mắt nàng chẳng còn lấp lánh như trước, trời cũng mưa rồi!
Nhã Tịnh hiên ngang từ phòng mẫu thân đi ra, đám nô tài thấy nàng như vậy liền hét lên.
– Hoàng hậu bị thương rồi! Mau gọi ngự y!
Nhã Tịnh nhìn đám người loạn như cào cào phía dưới, đem cánh tay nhìn lên, là máu mẫu thân nàng! Nhã Tịnh từng giết bao kẻ nhỉ? Bàn tay đã nhuốm máu bao người, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy khó chịu tới vậy!
– Nàng sao lại bị thương?
Khi hồi thần lại, Lang Minh Triết đã đứng ở trước mặt nàng.
Nhìn hắn, bỗng Nhã Tịnh lại chẳng thể kiềm lòng.
– Lang Minh Triết, ta rất đau! Không phải ở đây! Mà là ở đây!
Nhã Tịnh nói rồi chỉ lên đầu, lại chỉ xuống tim.
– Bệ hạ, Nhã phu nhân đã qua đời!
Hắn như chết lặng, nhìn xuống nàng. Ánh mắt hắn như đang nghĩ gì đó, Nhã Tịnh nhếch môi cười.
– Ta mệt rồi! Đưa ta vào lãnh cung đi! Là ta đã giết mẫu thân mình, như vậy ta nên bị xử trảm chứ nhỉ?