“Muốn ở lại bệnh viện chứ gì?” Dụ Phồn hỏi.
Dụ Khải Minh nhắm mắt không muốn nói chuyện nữa, ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng rằng mình đang tức đến độ tim đập dồn dập, đến hơi thở cũng khó mà điều chỉnh.
“Được.” Dụ Phồn đứng dậy, “Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ nộp viện phí đúng hạn cho đến ngày ông chết.”
“…”
“Nhưng ông cũng phải nhanh lên nhé, giờ tôi chẳng còn bao nhiêu tiền đâu, lỡ một ngày nào đó không đủ trả tiền thuốc men nữa ——”
“Cút! Tao, bảo mày…”
Dụ Khải Minh trợn trừng mắt mắng chửi, rồi lại phát hiện ra Dụ Phồn đã đặt ghế về chỗ cũ, đi tới bên cạnh mình.
Dụ Phồn gập ngón tay chạm vào ống máy bên cạnh ông ta, cậu cúi đầu cụp mắt nhìn, tò mò hỏi: “Dụ Khải Minh, cái này này, nếu buổi tối nhân lúc ông ngủ tôi rút nó ra thì sao nhỉ?”
Dụ Khải Minh thở phì phò: “Mày, không dám đâu, nếu mày gϊếŧ người, thì mày sẽ, phải chết… cùng tao.”
“Tôi không dám?” Dụ Phồn như vừa nghe được một trò cười, “Dụ Khải Minh, nếu đã nghĩ rằng tôi không dám thì sáu năm trước sao ông lại tè ra quần?”
“…”
Dụ Khải Minh hoảng hốt nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ quạch.
Nhưng Dụ Phồn chỉ cười. Dụ Khải Minh khó nhọc kiếm tìm trong hồi ức, để rồi nhận ra rằng cộng tổng tất cả số lần ông ta từng thấy Dụ Phồn cười trong đời cũng chẳng nhiều bằng hôm nay.
Không, có lẽ ngày còn thơ, Dụ Phồn cũng từng cười rất vui vẻ. Khi ấy ông ta vẫn còn đi làm đàng hoàng, chưa dính dáng đến cờ bạc, không say rượu, Dụ Phồn vẫn chưa biết đi, cậu thường liêu xiêu lon ton vào lòng ông ta, nhe hai chiếc răng cửa vừa mới mọc, cánh tay mũm mĩm bé tẹo chạm nhẹ lên cánh tay ông ta…
Rõ ràng mấy ngày nay ý thức của ông ta rất hỗn loạn, giờ phút này lại nhớ đến hình ảnh nào đó của hơn hai mươi năm về trước.
Dụ Khải Minh ngơ ngẩn rũ mi, sắc mặt lúc thì hung tợn lúc thì mê man, không biết qua bao lâu sau, ông ta vừa chực mở miệng…
Thì nghe thấy câu nói cuối cùng trong đời con trai dành cho mình.
“Gắng mà sống đi, trên chiếc giường này này. Sống đến khi nào không chịu nổi nữa thì chết, hoặc là sống đến một đêm nào đó mà tôi không ngủ được.”
–
Lúc đi ra, Dụ Phồn nhẹ nhàng thở ra, bả vai nặng nề buông thõng. Dường như gánh nặng trên người cậu đã được dỡ xuống hoàn toàn, trái tim, đại não, tay chân, tất cả mọi nơi đều sung sức.
Có lẽ đây là niềm suиɠ sướиɠ khi làm một kẻ khốn nạn chăng?
Cậu quay đầu lại chuẩn bị đưa bạn trai về nhà thì phát hiện ra có một bạn bé trên băng ghế nom chừng ngồi đợi người lớn đang sợ sệt nhìn mình, còn bạn trai cậu thì đã đứng dậy bỏ ra ngoài.
Dụ Phồn: “?”
Dụ Phồn định đuổi theo nhưng liếc thấy y tá đi ngang qua, cậu sực nhớ ra còn chưa trả tiền thuốc men. Cậu gọi: “Trần Cảnh Thâm?”
“Tôi ra ngoài đợi cậu.” Trần Cảnh Thâm không thèm quay đầu lại, chỉ lạnh lùng bỏ đấy một câu.
Dụ Phồn khó hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, đến khi y tá hỏi chuyện, cậu mới quay đầu.
“Tiền thuốc men?” Y tá nọ sửng sốt, lật giở cuốn sổ trong tay, “À, đã có người nộp tiền thuốc men cho giường số 44 rồi.”
“Có người nộp rồi?” Dụ Phồn ngẩn người, “Ai?”
“Này thì tôi không biết, với lại nộp một mạch viện phí ba tháng liền.”
Đến tận khi ra khỏi bệnh viện rồi Dụ Phồn vẫn chưa nghĩ ra nổi là ai nộp tiền thay Dụ Khải Minh. Tiền thuốc men cho bệnh ung thư rất đắt, đám bạn đầu đường xó chợ của Dụ Khải Minh thì chẳng thể nào, tổ chức từ thiện cũng không có khả năng để mắt đến cái ngữ vừa mới ra tù như ông ta, những người họ hàng xa thì lại càng chỉ ước sao lánh được càng xa càng tốt…
Dụ Phồn nhìn chiếc Audi nhỏ đang đợi mình dưới trời tuyết trắng, quyết định không nghĩ nữa, ai nộp thì cũng liên quan gì đến cậu đâu.
Mở cửa lên xe, Dụ Phồn thắt dây an toàn, liếc sang Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm không nhìn cậu, chỉ hơi nâng cằm, yên lặng đạp chân ga lái xe rời đi.
Dụ Phồn: “?”
Dụ Phồn dựa ra sau ghế, cũng nhướng mí mắt theo người bên cạnh.
Trước đây cậu cảm thấy Trần Cảnh Thâm làm gì hay cảm thấy ra sao cũng sử dụng cùng một biểu cảm, không nhìn ra nổi buồn vui hờn giận. Nhưng giờ phút này, túm bất kì ai tới trước mặt Trần Cảnh Thâm, người đó cũng có thể nhận ra rằng hắn đang xị mặt.
Nhưng không dưng tự nhiên Trần Cảnh Thâm xị mặt ra làm gì?
Dụ Phồn nhìn chằm chằm cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ mà trầm ngâm suy nghĩ, cậu không cảm thấy hôm nay mình đã làm gì quá đáng.
Kệ. Dụ Phồn lạnh lùng nghĩ, thích xị mặt thì cứ xị đi, khó hiểu, ông đây không quen cậu.
Vài phút sau, Dụ Phồn lại khoanh tay quay sang, lạnh nhạt gọi: “Trần Cảnh Thâm.”
“Ừm.” Trần Cảnh Thâm cũng đáp rất thờ ơ.
“Sao mà cậu giận?”
“Không có.”
“…”
Xe dừng lại ở một đoạn đèn xanh đèn đỏ. Cảm nhận được ánh mắt nóng ruột hết sức hung dữ từ người bên cạnh, Trần Cảnh Thâm lười nhác gác tay trên cần gạt, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Tôi đang suy nghĩ xem không biết khi nào cậu định đi đấy?”
“Đi đâu?” Dụ Phồn khó hiểu.
“Rút ống thở của Dụ Khải Minh.”
“…”
Bấy giờ Dụ Phồn mới muộn màng nhận ra vách tường ở bệnh viện kia chỉ là một tầng giấy dởm, hẳn cuộc nói chuyện giữa cậu và Dụ Khải Minh đã lọt cả vào tai người ngồi bên ngoài.
Dụ Phồn nói ngay: “Tôi không định đi, vừa nãy dọa ông ta thế thôi. Tôi có điên đâu mà muốn đi chết cùng ông ta?”
“Vừa nãy chỉ dọa.” Trần Cảnh Thâm nặng nề lặp lại, “Vậy sáu năm trước thì sao?”
Dụ Phồn sửng sốt, yên lặng nhìn hắn.
“Sáu năm trước cậu cũng muốn chết cùng ông ta, phải không?” Trần Cảnh Thâm hỏi.
Đến khi đèn đỏ chuyển xanh rồi vẫn chưa nhận được câu trả lời, Trần Cảnh Thâm quay mặt lại, yết hầu hơi run, bỗng cảm thấy trong xe thật khó thở. Hắn ấn nhẹ ngón tay lên nút bấm để cửa sổ xe hạ xuống một khe hở, bầu không khí lành lạnh mãnh liệt tràn vào không ngơi.
Bầu không khí nặng nề như đóng băng, Trần Cảnh Thâm vịn vô lăng, cảm nhận được nỗi sợ như từng nhát dao cùn.
Trời mưa nên kẹt xe, bọn họ di chuyển chậm như rùa giữa dòng xe cộ, đến ngã tư đường mà vẫn không thể nhúc nhích nổi, đến cả thời gian đèn đỏ cũng tăng gấp hai. Trần Cảnh Thâm nhìn chỉ dẫn, định bụng sang đỗ ở một con đường không bị tắc đợi thêm lát nữa, có lẽ bây giờ hắn không phù hợp để lái xe cho lắm.
Mu bàn tay trên cần gạt bỗng bị chạm nhẹ, ngón tay hắn từ từ bị cạy ra rồi nắm lấy.
Nãy giờ tay Dụ Phồn đút trong túi, nhiệt độ cơ thể ấm sực truyền tới qua lòng bàn tay.
“Từng nghĩ đến.” Dụ Phồn nói.
Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt mím môi, tay giữ vô lăng trắng bệch, sau đó bàn tay hắn bị siết chặt hơn.
“Nhưng cũng từ bỏ rất nhanh, lúc ấy tôi… đã nghĩ đến cậu.”
“Mặc dù lúc đó quyết định sẽ rời đi, mặc dù không thể tiếp tục hẹn hò với cậu nữa.”
Dụ Phồn cúi đầu cụp mắt, ngữ điệu kiên định mà nặng nề, “Nhưng chỉ cần nghĩ đến cậu là lại không muốn chết nữa.”
Sau này cũng vậy. Đến một thành phố xa lạ, bị đòi nợ, bị học hành tra tấn, sống một mình, ban đầu cũng thấy cuộc sống thật nhàm chán, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Trần Cảnh Thâm còn trên thế gian này, cậu cảm thấy mình vẫn có thể sống tiếp. Mãi đến khi bắt đầu đi làm chính thức, suy nghĩ ấy mới dần bị cuộc sống bận rộn mài sạch.
Nói ra chưa được vài giây, Dụ Phồn đã khó khăn nhắm chặt mắt. Mẹ, buồn nôn vãi, cậu bị điên à mà nói ra mấy câu dở hơi thế này? Cứ bảo thẳng ra là tôi không muốn chết là được rồi còn gì…
Xe đằng trước cuối cùng cũng di chuyển, Dụ Phồn lập tức buông tay hắn ra: “Nói chung cậu đừng có nghĩ nhiều, giờ tôi rất bình thường. Lái xe đi.”
Trần Cảnh Thâm không nói chuyện, đến ngã tư bỗng dưng quẹo ngoặt.
Dụ Phồn xấu hổ say sưa nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi xe dừng lại bên lề đường và bên cạnh có tiếng tháo dây an toàn lách cách, cậu mới bực bội quay sang: “Trần Cảnh Thâm, dừng ở đây làm…”
Gáy sau thình lình bị giữ chặt, đẩy về trước. Trần Cảnh Thâm ghé tới gần, phớt lờ cửa sổ còn đang mở và người đi đường tấp nập không ngừng bên ngoài, nâng mặt cậu lên hôn môi.