Khi Đông y dựa vào châm cứu chữa bệnh cho người bệnh, phải không ngừng xoay châm mới có thể tiến hành kích thích huyệt vị, nếu người bệnh bình thường cần phải kích thích vào nhiều huyệt vị, một bác sĩ sẽ bận không trở tay được, định phải có nhiều bác sĩ tiến hành trợ giúp, đồng thời tiến hành chữa trị với một huyệt vị.
Tác dụng của rung châm là khi cắm cây châm vào kích thích huyệt vị, có thể rời khỏi tay bác sĩ tự mình rung được, đạt được hiệu quả kích thích huyệt vị, nếu một bác sĩ thành thạo kỹ thuật rung châm này, chỉ cần một người đã làm được việc của nhiều người, dưới tình huống không đủ người có tác dụng vô cùng to lớn.
Nhưng rung châm này cần phải có phương pháp đặc biệt, mặc dù trong sách vở cổ xưa có ghi chép lại, nhưng không có ai biết sử dụng, có thể nói là chỉ tồn tại trên danh nghĩa, có số ít người thậm chí còn nghi ngờ phương pháp rung châm mà tổ tiên ghi chép lại này là thật hay là giả.
Hôm nay, bọn họ chính mắt nhìn thấy rồi.
Bảy cây châm bạc mà Trương Thác cắm vào bàn gỗ rung với tốc độ cực kỳ nhanh, biên độ vô cùng nhỏ, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể nhìn ra nổi.
“Thật sự là rung châm! Trời ạ! Hóa ra những ghi chép của tổ tiên là thật, thật sự có rung châm!”
“Không thể tin nổi! Không thể ngờ được!”
“Thế mà tôi lại có thể được nhìn thấy rung châm! Là rung châm đấy!”
Từng tiếng kêu kinh ngạc liên tục vang lên không ngừng.
Hai học trò của Diêm Lập hoàn toàn đứng ngẩn ra đó, rung châm! Rung châm!
Bác sĩ Vương lắng tai nghe tiếng kêu kinh ngạc vang lên, cảm thấy mặt nóng bừng bừng, vừa nãy chính ông ta la †o nhất, khi hội trưởng Mã nói không phải là cắm sâu vào gỗ ba phân, cũng là ông ta bật cười đầu tiên, bộ dạng đắc ý như vậy, bất kỳ ai đều có thể nhìn thấy, nhưng bây giờ giống như một bàn tay to tát bốp bốp lên mặt ông ta, ngay cả nhìn bảy cây châm bạc trên bàn cũng không dám.
Trương Thác hừ lạnh một tiếng nhìn về phía học trò của Diêm Lập: “Như vậy có thể chứng minh được rồi chứ?”
Học trò kia của Diêm Lập liếc nhìn Trương Thác một cái, xấu hổ không dám nói gì, chỉ có thể liên tục gật đầu.
“Từ nay về sau, tuyệt đối không được khinh người như: vậy nữa, cùng một đường đông y, trên đời này vẫn còn rất nhiều những người tài năng vượt xa hiểu biết của các ông, cũng không phải các ông có thể hiểu được” Trương Thác để lại một câu nói như vậy rồi cất bước bỏ đi.
Giờ phút này, không một ai còn dám có suy nghĩ gì khác, tất cả đều mang vẻ mặt lúng túng nhìn Trương Thác.
Diêm Lập mấy lần mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đều không phát ra tiếng được, trước đây, ông ta cho rằng y thuật Trương Thác cao siêu, cách kiến giải độc đáo, có can đảm sáng tạo, nhưng bây giờ ông ta phát hiện về phương diện y thuật, người trẻ tuổi này bỏ xa mình đến mấy con phố, chỉ dựa vào kỹ năng rung châm này, đã khiến đông y trên khắp thế giới có đánh nhau vỡ đầu cũng muốn bái anh làm thầy, chút thành tựu kia của mình đứng trước mặt người thanh niên này, chẳng đáng là gì cả.
Nói khó nghe một chút, cho dù mình có muốn bái người †a làm thầy, người ta có để ý đến hay không cũng là chuyện khác đấy!
“Chủ tịch Lâm, chúng ta đi thôi.’ Trương Thác dạo bước đến trước mặt Lâm Ngữ Lam, mở miệng nói: “Xin lỗi, hôm nay không giúp được gì.”
“Anh đã làm rất tốt rồi” Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu: “Thật không ngờ y thuật của anh có thể khiến những bác sĩ nổi tiếng này khâm phục”
“Bác sĩ nổi tiếng sao?” Trương Thác quay đầu lại, liếc nhìn những bác sĩ ở các bệnh viện lớn kia, đều mang tiếng là chủ khoa, bệnh nhân muốn khám đều phải hẹn trước mấy ngày, lắc đầu nói: “Một đám người chỉ học được cái vỏ ngoài, tầm nhìn quá hạn hẹp, khó mà thành người tài được”
Khi Trương Thác nói chuyện cũng không cố ý che giấu giọng nói của mình, lời nói của anh vang vọng bên tai những bác sĩ kia, không có ai mở miệng phản bác, tất cả đều xấu hổ cúi đầu, bởi vì bọn họ hiểu rõ, những lời Trương Thác nói là sự thật, những người như bọn họ quả thật là tầm nhìn quá hạn hẹp, nếu không làm sao vừa nghe thấy người thanh niên này nói một câu không bằng anh ta, cả tập thể đã tỏ ra phẫn nộ như vậy?
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cùng đi ra ngoài hội Đông y.
“Đợi một lát!”
Đột nhiên có một tiếng quát to vang lên.
Người quát không phải bác sĩ nổi tiếng nào khác, mà chính là ông chủ của Dụng cụ chữa bệnh Thự Quang.
Ông chủ Hoàng chỉnh sửa âu phục trên một lát, đứng dậy.
“Ông chủ Hoàng, có gì muốn nói sao?” Trương Thác dừng chân, quay đầu liếc mắt nhìn ông chủ Hoàng một cái.
“Quý đến mức nào chứ, tôi chỉ muốn nói, có một số người quá mức giả tạo!” Ông chủ Hoàng cười khẩy một tiếng, lớn giọng nói: “Ngay vừa nãy có người còn lý lẽ hùng hồn nói tiệm thuốc thời ngày xưa còn viết chỉ mong trên đời này không còn người bệnh, tiếc gì thuốc trên kệ, nhưng còn bây giờ thì sao, rõ ràng nắm giữ y thuật cao siêu, nhưng lại giữ khư khư của quý? Tại sao không cống hiến cho xã hội? Chẳng lẽ những lời người nào đó vừa nói chẳng qua chỉ là mạnh miệng khoác lác thôi sao?”
Ông chủ Hoàng vừa nói đã dẫn đến ánh mắt khinh bỉ của một số bác sĩ.
Rung châm, phương pháp này của đông y, tuyệt đối có thể được xưng tụng là báu vật vô giá, đổi lại là bất kỳ ai cũng không thể truyền bừa bãi cho người khác được.
“Ông chủ Hoàng, lời này của ông không khỏi quá đáng rồi, nếu nói như vậy, sao Dụng cụ chữa bệnh Thự Quang của ông không bán hết toàn bộ tài sản rồi quyên tặng hết cho xã hội luôn đi?” Hội trưởng Mã lên tiếng hỏi ngược lại.