Rất nhanh khôi lỗi phi hành cách ngọn núi phía trước chỉ còn lại có 2000~3000 thước, khoảng cách đã tương đối gần. Bởi vì không ngừng về phía trước, ánh mắt Huyền Thiên cùng Anh Nguyệt công chúa lướt qua một tảng đá lớn, một lão giả áo trắng tóc trắng, rất có bộ dáng tiên phong đạo cốt lập tức xuất hiện trước mắt hai người.
Lão nhân nhắm mắt ngồi ở trên tảng đá, phía trước xếp đặt một bàn trà, bên trên có một cái ấm và hai cái chén trà, một chén trà đặt trước mặt mình. Bên kia bàn trà cũng đặt một cái khác, tựa hồ là đang chờ đợi khách nhân.
Thần sắc hai người khẽ giật mình, Huyền Thiên khẽ cười nói:
– Đây là Thần Cơ tiên sinh sao?
Anh Nguyệt công chúa cả kinh mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra nói:
– Vận khí của ngươi thật tốt, cho tới bây giờ không có nghe nói có người ở ngọn núi thứ nhất gặp được Thần Cơ tiên sinh.
Huyền Thiên cười nói:
– Vận khí của ta, từ trước đến nay đều không tệ!
Khôi lỗi phi hành rất nhanh liền bay đến trên ngọn núi, Huyền Thiên cùng Anh Nguyệt công chúa nhảy xuống, Huyền Thiên thu khôi lỗi phi hành lại
Làm xong hết thảy, Huyền Thiên hướng Thần Cơ tiên sinh đi đến, đang muốn mở miệng thì Thần Cơ tiên sinh đã mở hai mắt ra mà nhìn hai người rồi lên tiếng:
– Khách quý từ phương xa mà đến, mời ngồi.
Thần sắc Huyền Thiên trở nên quái lạ, hắn hỏi:
– Ngươi biết ta hôm nay sẽ tới?
Thần Cơ tiên sinh gật nhẹ đầu, nói:
– Ta biết rõ hôm nay có một vị khách quý tới, ngươi đã đến rồi, khách quý chính là ngươi.
Huyền Thiên chỉ Anh Nguyệt công chúa nói:
– Hai người chúng ta cùng nhau mà đến, tiên sinh sao biết khách quý là ta mà không phải nàng?
Thần Cơ tiên sinh cười nhạt một tiếng, nói:
– Bởi vì ngươi nói khách quý là ngươi!
Huyền Thiên sững sờ, lập tức kịp phản ứng, Thần Cơ tiên sinh nói: khách quý từ phương xa mà đến, mời ngồi, cũng không có nói danh tự của Huyền Thiên, nhưng mà Huyền Thiên cùng Anh Nguyệt công chúa cùng tới, cho thấy Huyền Thiên chiếm chủ thế, vì thế Anh Nguyệt công chúa không có trả lời, mà là Huyền Thiên trả lời Thần Cơ tiên sinh: Ngươi biết ta hôm nay sẽ tới? Dùng từ ta mà không phải là chúng ta.
Dù chưa nói rõ, nhưng ngụ ý khách quý chính là Huyền Thiên.
Anh Nguyệt công chúa còn đang trong lúc khiếp sợ, nàng tự nhiên biết rõ khách quý là Huyền Thiên, bởi vì lần này đến Thần Cơ Lĩnh tìm Thần Cơ tiên sinh, vốn là bởi vì Huyền Thiên mà nàng chỉ là người dẫn đường đấy.
Thần Cơ tiên sinh rõ ràng chủ động tới nghênh đón, điều này thật sự là làm cho Anh Nguyệt công chúa cảm thấy không thể tin, vốn đã kinh ngạc với chuyện Huyền Thiên ở Trục Nhật Đại Lục thì hiện giờ càng thêm kinh ngạc gấp mười lần.
Huyền Thiên không có khách khí, đi đến đối diện bàn trà ngồi xuống hỏi:
– Tiên sinh biết tại hạ tới đây làm gì không?
Thần Cơ tiên sinh lắc đầu, lại gật nhẹ đầu, nói:
– Miệng tại trên người của ngươi, ngươi muốn hỏi điều gì, hoàn toàn do ngươi khống chế, ta không biết được…
Huyền Thiên nói:
– Nghe nói tiên sinh tính toán sinh quyết tử, tri quá khứ, hiểu vị lai, có thể tính toán tương lai của tại hạ hay không?
Hai mắt Thần Cơ tiên sinh nhìn chăm chú Huyền Thiên sau một lúc lâu nói:
– Ngươi tin tưởng vận mệnh sao?
Lại vấn đề này, Huyền Thiên lập tức trầm mặc, cũng qua sau một lúc lâu mới nói:
– Không tin!
Tuy rằng lời nói của Minh Đế Địa Tàng trùng kích rất lớn đối với Huyền Thiên nhưng mà hắn tin tưởng như trước vận mệnh của mình có thể thông qua cố gắng của mình mà thay đổi, không có ai có thể định ra vận mệnh của hắn!
Tinh quang lóe lên trong hai mắt Thần Cơ tiên sinh:
– Đã không tin, cần gì phải hỏi!
Huyền Thiên trầm mặc một hồi, mỉm cười, nói:
– Tiên sinh quả nhiên cao minh, ta thỉnh giáo tiên sinh tung tích hạ lạc của một vị bằng hữu…
Thần Cơ tiên sinh nói:
– Ngươi còn có vật phẩm của hắn hoặc là đồ đạc nào đó đại biểu hắn không?