– Thần Vực 3000 giới – Hậu Thổ Giới!
– Thần Vực 3000 giới – Thất Tinh Giới!
– Thần Quang Giới!
– Lạc Tuyết Giới!
– Thiên Vân Giới!
Từng cái giới thiệu Thần giới, có kỹ càng tỉ mỉ, có mơ hồ, xem ra là vì Thần Vực quá rộng lớn, có những Thần giới khá là thần bí, hoặc vì xa xôi, dù cho bộ tộc Tử Điện Kỳ Lân cũng không có tất cả tư liệu kỹ càng.
Lâm Minh đếm sơ qua, tổng cộng có 3600 ngọc giản, ghi lại 3600 giới.
Kỳ thật cái gọi là Thần Vực 30 giới, “3000” là gọi chung, số lượng thật sự không chỉ là 3000. Nơi này đã ghi lại 3600 giới, còn có rất nhiều thế giới nhỏ hơn không được tính vào đây.
Bao gồm “1 tỷ” hạ giới nằm dưới 3000 đại thế giới cũng chỉ là gọi dựa vào tu vi bản thân bước vào cảnh giới Thần Hải, hiện tại đã tiến thăng Thần Hải trung kỳ, trình độ chiến linh cực cao, Người trung niên họ Tôn trông cậy vào nam nhân áo bào tím có thể hỗ trợ tiêu trừ dấu ấn theo dõi trên người mình.
– Ta không tháo được, quyết đấu chiến linh, ta thua quá xa Lâm Lan Kiếm, hắn quả thật là yêu nghiệt.
Nam nhân áo bào tím lắc đầu nói, lời của hắn như chậu nước lạnh đổ lên người trung niên họ Tôn, cả người hắn rét run.
Hắn cầu xin nói:
– Lương huynh, ngươi nhất định phải cứu ta. Lâm Lan Kiếm hắn đã tuyên bố, hai năm sau sẽ trở về lấy đầu ta, nếu hắn không chết, ta chỉ còn sống được hai năm, hơn nữa… Lâm Lan Kiếm hắn chiếm được một phần truyền thừa cực lớn, đối phương tuyệt đối là đại năng thượng cổ, thậm chí có thể là Điện chủ Kỳ Tích Thần Điện này. Nếu có thể giết hắn lấy được phần truyền thừa kia, tương lai có thể trở thành thiên hạ đệ nhất nhân!
Người trung niên họ Tôn đâu tiên là đau khổ cầu xin, sau đó lại lấy lợi dụ dỗ, nhưng nam nhân áo bào tím không chút động lòng, hắn lắc đầu nói:
– Ngươi không làm gì được Lâm Lan Kiếm, tuy rằng thực lực của ta mạnh hon ngươi, nhưng cũng chỉ có thể áp chế hắn. Nếu hắn cố ý chạy trốn, ta cũng không có cách gì với tốc độ của hắn. Đừng nói là ta, dù cho cường giả Thần Hải trung kỳ chân chính cũng không có cách nào. Người này có được truyền thừa đại năng thượng cổ, chứng minh hắn có mệnh phong Đế, nhất định là thiên hạ đệ nhất nhân. Nếu ta nghịch thiên mà đi, sợ rằng cũng phải ngã xuống, có lẽ ngay cả Đại Dã Thần quốc cũng sẽ nhịn xuống chuyện Âu Dã Quần bị giết. Lâm Lan Kiếm đã trở thành đại thụ không thể rung chuyển, thực lực hiện giờ của hắn đã có thể phong Hoàng rồi.
Nam nhân áo bào tím nói tới đây, thở dài, nhìn sang vẻ đáng thương của người trung niên họ Tôn, lại nói:
– Nếu như ngươi muốn tự cứu, chỉ có thể truyền tin tức Lâm Lan Kiếm lấy được truyền thừa Điện chủ Kỳ Tích Thần Điện cho Cửu Đỉnh Thái thượng Thần Hoàng cùng Đại Dã Hoàng thúc tổ, có lẽ có thể dẫn hai người bọn họ ra tay, còn có một chút hy vọng đó.
Truyền thừa Điện chủ Kỳ Tích Thần Điện tuy rằng mê người, nhưng đối với Cửu Đỉnh Thái Thượng Thần Hoàng cùng Đại Dã Hoàng thúc tổ, vẫn là đan dược gia tăng thọ nguyên quý giá nhất. Nếu trong truyền thừa kia không có loại đan dược này, bọn họ chưa chắc sẽ mạo hiểm đắc tội Lâm Minh mà ra tay, huống chi sau lưng Lâm Minh còn có Tạo Hóa lão nhân đi gần với hắn.
Nam nhân áo bào tím nói tới đây, trong lòng người trung niên họ Tôn càng thêm buồn khổ, nếu lúc trước hắn sáng suốt như thế thì tốt rồi, buồn cười lúc ấy hắn còn tuyên bố cho Lâm Minh biết chênh lệch giữa hắn và cường giả Thần Hải, kết quả rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Người trung niên họ Tôn đang hối hận, bỗng cả người rét run, trong lòng nam nhân áo bào tím cũng cả kinh, tiếp theo trán toát mồ hôi. Trong nháy mắt vừa nãy, bọn họ bỗng nhận ra có một cỗ cảm giác lạnh băng quét qua người, chủ nhân của cảm giác này tuyệt đối là tồn tại khủng bố.
– Là ai?
Hai ngươi ngừng thở, không dám thở mạnh, nhưng cảm giác kia quét qua, liền không dừng lại, đã đi thật xa.
Điều này làm hai ngươi thở ra, cảm giác như sống sót sau tai nạn, vừa rồi lúc cảm giác kia bao phủ, hai ngươi bọn họ cảm thấy linh hồn như đông cứng, rốt cuộc đó là ai?
Ở trời cao, một tiếng thì thầm nói:
– Hai tên tu vi thấp kia gặp qua Lâm Lan Kiếm, xem ra hắn không đi xa khỏi thế giới này, với tốc độ của ta, tối đa 15 phút là sẽ tìm được hắn. Hừ, lần này không có Tạo Hóa, ngươi có chạy đằng trời!